Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 58: Nguyện ý đi bồi dưỡng



Chương 58: Nguyện ý đi bồi dưỡng

Đúng là Thanh Vân nghĩ hắn điên rồi. Chuyện như vầy cũng dám nói với bạn gái, không phải muốn c·hết sao?

Thanh Hà ngồi phịch xuống run rẫy.

" Không a, tôi thấy ảnh đâu có điên nha." Thùy Linh mỉm cười đáp.

" Cô…"

Thanh Vân dừng một chút, quyết định nói ra tất cả. Chuyện đến nước này, còn mặt mũi ơn nghĩa cái quái gì nữa. Vạch trần tên ma quỷ kia mới là chính yếu. Nhất là thấy biểu hiện hôm nay của Nhật Lâm, nàng cảm thấy sợ hãi… thật sợ hãi!

Vạn nhất Thùy Linh cũng thật bị hắn thao túng, chỉ tin tưởng mình hắn, e rằng…

So với mạng sống của cả gia tộc thì thất tín, cắt rứt lương tâm là nghĩa lý gì.

" Cô có biết bạn trai cô là người thế nào?"

" Rất tốt a! À, ý cô là muốn nhắc tới việc ảnh nói muốn chinh phục các cô?" Thùy Linh không chờ Thanh Vân "khai" nói thẳng.

Thanh Hà bắt đầu rơi nước mắt. Tại sao, tại sao lại như vậy? Không lẽ anh ấy thật sự…

Thanh Vân cảm thấy khó thở. Tên này… ngay cả chuyện này cũng dám nói ra, không lẽ hắn đã hoàn toàn khống chế Thùy Linh.

Nhưng không đợi nàng có phản ứng tiếp theo, lúc này, gương mặt của Thùy Linh bỗng trở nên nghiêm nghị, âm thanh không còn mang vẻ đùa giỡn, nàng gằn từng tiếng:

" Lúc nãy tôi đã nói, nếu dùng ánh mắt kia đi đánh giá anh ấy, mới thật sự là tầm thường!!! Cô không hiểu sao? Đó, mới thật sự là xem thường Nhật Lâm."

Thanh Vân choáng váng lui về mấy bước, cau mày nói:

" Ý cô muốn nói gì?"

Thùy Linh nhìn thẳng vào mắt nàng:

" Cô nghĩ một người như thế nào, mới có thể tự biến mình thành cặn bã, lại cố tình phô ra cho người khác thấy?"

Ầm!!!

Não Thanh Vân chấn động kịch liệt, và… cả Thanh Hà nữa.

Đúng vậy, Thanh Hà cũng không ngoại lệ, dù cho nàng tin tưởng Nhật Lâm, nhưng cũng không thoát khỏi cái nhìn của tư bản, nên các nàng đã sai lầm một chuyện

Một người, có thể phô sự cặn bã của mình cho người khác thấy sao? Có thể trực tiếp nói mình là cặn bã sao?

Không, tuyệt đối không!!!

Dù là Đạo Hoàng, hắn chỉ là không ngăn cản người khác nghĩ xấu về hắn, chứ chưa bao giờ dám vỗ mặt trước mọi người nói mình là người xấu, là cặn bã.

Nhưng, Nhật Lâm dám làm? Hắn dám nói hắn có bạn gái, lại công nhiên tán tỉnh người khác. Mà những người này, đều có thân phận không tầm thường. Nếu sơ sẩy một chút, hắn sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.

Nhưng hắn vẫn làm! Tại sao?

Các nàng, đã hiểu tại sao!

Đến nước này mà còn không hiểu, thật uổng cái thân phận người thừa kế kia.

Thanh Hà bật người dậy, cơ thể nàng hiện giờ gần như không thể khống chế, ngẩn đầu nhìn xung quanh, phảng phất như đang cố gắng tìm kiếm thứ gì.



Cảm xúc của nàng, bùng nổ!!!

Áp lực từ tập đoàn, áp lực từ chị nàng, áp lực từ Thùy Linh, vốn đã dâng đến đỉnh điểm. Nên ngay sau khi hiểu ra sự thật này, nó đã bùng nổ. Thanh Hà đã không thể không chế tình cảm của mình nữa, nàng… muốn tìm hắn.

Thùy Linh nhìn Thanh Hà một lúc lâu, sau đó thở dài, đưa tay chỉ về một hướng nói:

" Người cô cần tìm ở đằng kia."

Vụt!!!

Thấy Thanh Hà chạy đi, Thanh Vân đang sững người từ nãy giờ liền giật mình, theo bản năng định đưa tay lên kéo về. Nhưng bỗng nhiên nàng lại có chút do dự, cuối cùng thở dài hạ tay xuống, cũng không tiếp tục ngăn cản. Chỉ là ánh mắt nàng chứa đầy phức tạp lẫn khó tin nhìn Thùy Linh:

" Cô… để nó đi gặp…"

" Phải, gặp Nhật Lâm, bạn trai tôi!"

" Cô điên rồi!"

Đây là lần thứ 2 Thanh Vân nói người khác điên, lại là 2 kẻ có quan hệ yêu đương.

Thùy Linh cũng không để ý, nhún vai cười nói:

" Có một thứ cô nghĩ đúng. Anh ấy quả thật không… "chuyên tình" nha. Nếu muốn ngăn em gái cô sa vào vòng tay của ảnh, tốt nhất nên làm sớm một chút, nếu không…"

Nàng cũng không nói vế tiếp theo, "nếu không cũng giống như tôi và Thu Nguyệt, không thể ngăn cản!!!"

Các nàng, là tình nguyện!!!

Thùy Linh cũng không muốn tiếp tục câu chuyện, quay đầu bước về phía xe của mình. Nàng lầu bầu:

" Aiiii, Địa Kinh c·hết tiệt!!!"

…...

Trong rừng cây, Nhật Lâm đang đi dạo.

Nơi đây cũng không quá tối, cách mỗi đoạn đều có một ngọn đèn chiếu rọi, đủ để nhận ra đường đi.

Bỗng nhiên nghe thấy có tiếng bước chân chạy tới, Nhật Lâm liền quay đầu lại. Ngay lập tức, hắn nhận ra người đến là ai.

" Thanh Hà, sao cô lại ở…"

Tiếng nói chưa dứt thì đã bị cắt ngang bởi một thân ảnh nhào vào ngực.

Thanh Hà ôm chặt lấy hắn, khóc lên.

" Cô bị sao vậy?" Nhật Lâm bị bất ngờ, tay chân đơ lại không biết làm gì.

Hắn vừa dứt lời thì Thanh Hà đã thốt lên nức nở:

" Em nhớ anh! Nhớ anh nhiều lắm!"

Cả người Nhật Lâm chấn động, hắn đột nhiên hiểu ra. Là Thùy Linh!!!



Hắn có chút bất đắc dĩ. Người khác muốn bạn trai né những trường hợp này còn không kịp, còn Thùy Linh…

Cúi đầu cảm nhận được tinh thần Thanh Hà có dấu hiệu muốn hỏng, Nhật Lâm cười khổ, đưa tay ôm lấy nàng:

" Không sao đâu, tôi… anh ở đây rồi!"

Thanh Hà nghe được tiếng này, trong lòng tựa như được giải tỏa, bao nhiêu áp lực, ủy khuất đã dồn nén trước đây bỗng chốc bùng ra, òa lên khóc lớn.

Nhật Lâm thương tiếc, ôm chặt lấy nàng.

…...

Qua một lúc sau.

" Sao anh không nói chuyện này cho chị hai?" Thanh Hà vẫn ôm chặt lấy Nhật Lâm, tựa đầu vào vai hắn, hỏi.

Nhật Lâm cười khổ:

" Nói cái gì a. Anh thật đúng là cặn…"

Một bàn tay đặt lên miệng hắn chặn lại.

" Không, anh không phải! Nếu không, anh cũng đã không cần phải làm vậy."

Nhật Lâm trầm mặc. Hắn thở dài, nói:

" Thanh Hà, em thật sự chưa hiểu hết con người anh. Anh cũng không tốt như vậy."

Thanh Hà lúc này khẽ buông Nhật Lâm ra, đưa mặt đối diện nhìn hắn, mỉm cười nói:

" Nhưng anh đã thật sự tốt với em, và chị hai, đúng không?"

Nhật Lâm cũng không trả lời câu hỏi của Thanh Hà, hắn nhấn giọng:

" Anh đã có Thùy Linh!"

" Anh…."

Thanh Hà run rẩy, nước mắt lại chực trào ra.

Giọng nói Nhật Lâm lại vang lên:

" Và cả... Thu Nguyệt!"

"..."

Một khoảng im lặng trôi đi.

Qua một lúc sau, đến lượt tiếng Thanh Hà vang lên:

" Vậy… còn em?"

" …"

…...

Khách sạn. Khu vực bên ngoài.



Nhật Lâm và Thùy Linh nắm tay nhau dạo bước.

Đi được một lúc, Thùy Linh bỗng quay đầu qua nhìn hắn, mỉm cười hỏi:

" Đại thi nhân, tình thánh, rốt cuộc là anh với Thanh Hà thế… um…!"

1 phút sau, Thùy Linh thở hổn hển, đỏ mặt gắt:

" Ở đây là công cộng, người ta thấy kỳ c·hết!"

" Hừ, dám chơi anh còn không dám nhận. Nào có bạn gái lại giúp bạn trai mình kiếm bồ chứ. Anh thật sợ em luôn!" Nhật Lâm liếc nàng.

" Hì, người ta cũng là thương hương tiếc ngọc a, mỹ nhân là dùng để phủng…um…"

Lại 1 phút trôi qua.

" Nhật Lâm!!!"

Thùy Linh nhảy lên lưng hắn, cắn!

Bỗng nhiên, tiếng Nhật Lâm nhẹ nhàng vang lên:

" Cũng đã rất lâu rồi anh không cõng em."

Thùy Linh dừng lại. Nàng bỗng chốc nằm nhoài lên lưng, ôm lấy cổ hắn khẽ nói:

" Anh sợ em buồn hả?"

" Ừm!"

" Đồ ngốc, nếu vậy em đã không chỉ cho cô ta chỗ của anh."

" Anh biết. Nhưng anh cảm thấy như vầy đã rất tốt, không muốn…."

" Nhưng anh thích cô ấy?"

" … Ừm!"

" Thật thẳng thắn nha!"

" … Nhưng anh có thể áp chế nó. Mới có mấy ngày mà thôi, cũng chưa nói tới là thích. Chỉ là có chút…"

" Vì thương tiếc?"

" Không! Là vì tấm chân tình của cô ấy."

Thùy Linh tựa đầu trên vai Nhật Lâm, nỉ non:

" Anh cứ làm việc anh muốn. Với tâm cảnh hiện giờ, anh thừa biết em và Thu Nguyệt thật không để ý chuyện này mà."

" Aiiii… Huyền Kinh c·hết tiệt!!!"

Nhật Lâm quay đầu nhìn Thùy Linh, hai người cũng nhau cười.

Đúng vậy, quả thật chưa nói tới thích. Nhưng Nhật Lâm lại cảm động trước tấm chân tình của Thanh Hà. Ngay cả khi "chứng cứ" bày ra rành rành như vậy, nàng vẫn nguyện ý tin tưởng hắn.

Tâm tính thiện lương của nàng, đã đả động đến trái tim Nhật Lâm. Nên hắn, nguyện ý đi bồi dưỡng đoạn cảm tình này.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.