Vi Quang

Chương 42: Chó điên



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: Dúi Chần

——————————

Chương 42: Chó điên

"Cảnh Viên, kéo tôi lên." Âm thanh thống khổ đè nén của Cố Khả Hinh vang lên bên tai như sấm rền, nặng nề gõ vào màng nhĩ Cảnh Viên, nàng không muốn cũng phải nói : "Chị nắm chặt lấy, đưa tay kia cho tôi!"

Cố Khả Hinh thử nâng tay kia lên, rất đau, cô nhíu chặt mày, Cảnh Viên liếc mắt, thấy tay kia của cô buông xuống, tám phần là vừa mới bị trật khớp, nàng nhanh chóng nói: "Đau thì đừng nhúc nhích."

Nàng dùng sức kéo tay Cố Khả Hinh, tuy rằng Cố Khả Hinh gầy nhưng cũng nặng tới 45kg, như vậy toàn bộ trọng lượng đều dựa vào một bàn tay của Cảnh Viên, Cảnh Viên nhìn bốn phía, không có gì có thể dùng, chỉ dựa vào một bàn tay nàng khẳng định không cách nào kéo Cố Khả Hinh lên, mà nếu không kéo lên, cô sẽ không chống đỡ nổi, cho nên không đợi được đến khi quản gia dẫn người đến, Cảnh Viên đầu đầy mồ hôi, mặt Cố Khả Hinh trắng bệch hai mắt lấp lánh nhìn nàng, không biết là do lạnh hay đang sợ hãi, nàng vẫn cắn răng không nói lời nào.

Cảnh Viên do dự hai giây, vẫn buông tay kia ra, thân thể nàng nghiêng về phía trước, hơn nửa thân thể hướng xuống phía dưới, tay kia dễ dàng bắt được cổ tay Cố Khả Hinh, chỉ là nàng ở trên mặt đất hoàn toàn mất đi điểm trụ, chỉ dựa vào hai chân ôm lấy cái cây bên cạnh.

Cố Khả Hinh giương mắt, đối diện với con ngươi đen như mực của Cảnh Viên, cô nghe thấy Cảnh Viên nói: "Tôi kéo chị lên."

Tiếng sấm rền vang phía chân trời, âm thanh lớn đến chói tai, một tay Cố Khả Hinh bị hai tay Cảnh Viên túm lấy, thân thể kéo lên nửa tấc, đầu Cảnh Viên đầy mồ hôi, bàn tay nàng siết chặt đến mức gân xanh nổi thành hàng, mồ hôi chảy dọc theo gò má xuống mặt cỏ, thân thể Cố Khả Hinh lại được kéo lên một ít, Cảnh Viên nói: "Sắp lên được rồi."

Có cảm giác được trấn an phần .

Cố Khả Hinh cắn răng, thân thể lung lay, Cảnh Viên không còn sức, độ cao vừa mới kéo lên lại trong nháy mắt giảm xuống, ngay cả thân thể nàng cũng trượt xuống rất nhiều, mũi chân nàng dùng sức đến đau đớn.

Mặt Cảnh Viên thoáng chốc trắng bệch.

Nàng càng dùng sức kéo tay Cố Khả Hinh, mặt càng tái nhợt, tĩnh mạch trên cổ tay nổi lên mạch máu rõ ràng, sấm vẫn đánh đoàng đoàng trên bầu trời, mưa bụi bay mịt mù, bốn phía xung quanh đều là bùn, gặp nước lại càng trơn, Cảnh Viên sốt ruột, nàng túm mạnh lấy cổ tay Cố Khả Hinh, cổ tay mảnh khảnh bị sợi cỏ cắt đứt cũng không thấy đau, chỉ có từng giọt máu chảy ra thấm ướt mặt cỏ.

"Buông tay." Cố Khả Hinh vẫn im lặng đột nhiên nói: "Cảnh Viên, buông tay."

Cảnh Viên kinh ngạc ngước mắt, đối diện với ánh mắt Cố Khả Hinh, nàng ngẩn ra: "Chị nói cái gì vậy!"

Lúc này buông tay, cô ngã xuống, ai biết kết cục sẽ là gì?

Những cái hố kia nàng liếc nhìn một cái, nhìn không thấy đáy, chỉ tưởng tượng thôi cả người Cảnh Viên đã ớn lạnh!

Nàng lắc đầu: "Chị đừng nói nữa, dành sức đi, tôi kéo chị lên!"

Lần này nàng dùng hết , ngọn cỏ cạ vào trong khe thịt nàng, máu chảy dọc theo ngón tay Cảnh Viên xuống giữa lòng bàn tay hai người nắm chặt, rất dính, cũng rất trơn, Cảnh Viên cắn răng, một chút cũng không dám buông Cố Khả Hinh ra, dưới bầu không khí vô cùng căng thẳng, một trận mưa ào xuống không hề báo trước.

"Cảnh Viên, buông ra." Cố Khả Hinh lại một lần nữa nhấn mạnh, mặt cô trắng bệch, nhưng đôi mắt lại sáng như sao, Cảnh Viên nhìn thấy cặp mắt kia, nàng lắc đầu: "Không đời nào."

Nàng tuyệt đối không buông tay Cố Khả Hinh.

Mưa tầm tã rơi xuống, trong khoảnh khắc hai người ướt đẫm, cổ tay Cảnh Viên bị gột rửa sạch sẽ, dòng máu loãng chảy qua lòng bàn tay càng ướt át, ngược lại bàn tay hai người càng nắm chặt hơn, trước mắt Cảnh Viên sáng lên, Cố Khả Hinh nói: "Buông tôi ra!"

Cảnh Viên kéo tay cô lên, tuy rằng kéo rất chặt, nhưng vách núi ẩm ướt, mũi chân nàng càng đau hơn, Cố Khả Hinh nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng nói: "Buông tay ra!"

Giọng cô đột nhiên cao lên, như sấm rền, Cảnh Viên như bị ai tác động, cả người nàng khựng lại , Cố Khả Hinh chậm rãi đưa tay kia lên, vì đau đớn nên động tác cô rất chậm, Cảnh Viên nhíu mày: "Chị muốn làm gì?"

Nàng hô hấp không thông, thở gấp, nhìn tay kia của Cố Khả Hinh đột nhiên có một ý niệm hiện lên, Cảnh Viên hít thở không thông nói: "Chị cứ nắm lấy tôi, tôi gọi điện thoại cho quản gia, bọn họ ở ngay đây, sẽ đến nhanh thôi, đưa tay kia cho tôi, tôi xem có được hay không..."

Một câu nói đứt quãng đầy mệt mỏi, Cố Khả Hinh cắn răng: "Buông tay, nếu không buông tay, em cũng sẽ ngã xuống."

Cảnh Viên lắc đầu: "Không, tôi kéo chị lên."

Ánh mắt Cố Khả Hinh sáng rực: "Kéo tôi lên làm gì?"

"Cảnh Viên, không phải em rất hận tôi sao?"

Trái tim Cảnh Viên đau nhói, bị Cố Khả Hinh đâm vào miếng thịt mềm mại nhất, đau đến mức tay nàng buông lỏng một chút, Cố Khả Hinh nhìn tay nàng, nói tiếp: "Buông ra đi."

"Tôi là người em ghét nhất, em hận tôi, tôi còn uy hiếp cha mẹ em, nếu tôi không còn, sẽ không ai uy hiếp cha mẹ em, Cảnh Viên, buông tay."

Cảnh Viên bị cô nói mặt trắng bệch, đôi mắt nàng thất thần, ngoại trừ tiếng gió thét gào bên tai, còn có giọng nói của Cố Khả Hinh ong ong trong đâu, từng câu từng chữ của cô như đang thôi miên.

Buông tay đi, người này lợi dụng nàng, tổn thương nàng, còn uy hiếp nàng.

Sấm đánh đoàng một tiếng, Cố Khả Hinh nhìn vẻ mặt hoảng hốt của nàng nói tiếp: "Cảnh Viên, tôi còn biết bí mật của em."

Lời nói ra như ong đốt, làm Cảnh Viên muốn rụt tay lại ngay tức khắc, tâm trạng nàng rối loạn không yên, vô số loại cảm xúc pha trộn, như hàng nghìn con ngựa phi nước đại, máu toàn thân như đang sôi trào, đầu nàng đau như muốn nứt ra, nước mưa tắm người nàng, làm cho nàng dễ dàng liên tưởng đến đêm hôm đó, Úc Trì ngã xuống trước mặt nàng.

Ánh mắt đó.

Cảnh Viên đột nhiên đau đến nghẹt thở, như bị ai bóp cổ, ngay cả việc hô hấp cũng thành hy vọng xa vời, nàng chậm rãi rút tay kéo cổ tay Cố Khả Hinh lại, có chút thất thần, cuối cùng Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, buông tôi ra."

Giọng nói trầm thấp như thần chú, dễ dàng vượt qua tiếng mưa và tiếng gió bốn phía, Cảnh Viên như đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, năm ngón tay của nàng dần dần mất đi sức lực, trước mắt mờ mờ ảo ảo, cái gì cũng không thấy, lại như thấy rất nhiều thứ.

Lần đầu tiên Tiêu Tình tới nhà nàng làm khách, mang theo bánh ngọt nàng thích nhất, khom lưng xoa đầu nàng, hôn hai má nàng nói: "Viên Viên xinh đẹp quá."

Trong nháy mắt Tiêu Tình biến thành Úc Trì, ở trước mặt nàng cười rực rỡ: "Cười nhiều lên nhé, cậu cười lên rất đẹp."

Khóe môi nàng hơi nhếch lên, cảnh ấm áp trước mắt bị xe đụng bay, chia năm xẻ bảy, khóe mắt Cảnh Viên đau nhói, đau đớn kịch liệt làm cho thân thể nàng run nhẹ, hai tay hoàn toàn mất đi sức lực, thân thể Cố Khả Hinh trượt xuống, trong nháy mắt cô nhắm mắt cổ tay lại bị người ta bắt lấy!

Nắm chặt, cố gắng mà bắt lấy!

Cố Khả Hinh kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Cảnh Viên đang cắn răng nắm tay cô, vẻ mặt cố chấp.

Nước chảy dọc xuống theo người Cố Khả Hinh, tràn vào thân thể cô, quần áo dính nước càng nặng hơn, Cảnh Viên lại như không có cảm giác gì, nàng kéo Cố Khả Hinh lên từng tấc từng tấc một, cả người lầy lội, bẩn thỉu, mặt tái nhợt, khóe mắt có một vệt đỏ chói mắt.

Lúc này đây Cố Khả Hinh lại phối hợp vô cùng, cô không lên tiếng nữa, không còn bảo Cảnh Viên buông tay, cho đến khi bị Cảnh Viên kéo lên.

Thời khắc Cố Khả Hinh chạm chân xuống đất, điện thoại trong túi rơi ra, rơi xuống hố sâu vừa rồi, bùm một tiếng.

Âm thanh bị tiếng mưa rơi bao trùm, chỉ có Cố Khả Hinh quay đầu nhìn một cái.

Hai người nằm trên mặt đất, cả người mệt nhoài, hai tay Cảnh Viên rất đau, nhưng chưa kịp đau lòng, lời nói của Cố Khả Hinh giống như mũi dao đâm trúng chỗ mềm mại nhất trong nội tâm nàng, đâm rất nhiều nhát, ngay đến cả việc hô hấp cũng làm nàng đau đớn.

"Chị..." Cảnh Viên còn chưa nói xong đã nghe thấy cách đó không xa có âm thanh: "Cô Cảnh!"

"Cô Cố!"

Âm thanh cấp bách truyền đến, Cảnh Viên nhìn về nơi phát ra tiếng, là quản gia dẫn người tới, nàng dùng chút sức lực còn lại hô: "Ở đây."

Quản gia cùng bảo vệ ngẩng đầu nhìn thấy các cô bị mưa ướt dầm dề, tóc dài rối tung, cả người bẩn thỉu, như từ trong vũng bùn bò ra, mặt quản gia bị dọa trắng bệch, ông nghe Cố Khả Hinh nói, đã định là không đi theo, nhưng nhìn sắc trời không tốt vẫn quyết định đi theo các cô, sợ Cảnh Viên không vui, ông ấy cũng không nói với Cố Khả Hinh, sợ tới sợ lui, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện, quản gia vội nói: "Mau đỡ hai người vào phòng nghỉ ngơi."

Bảo vệ lập tức đi tới bên cạnh hai người, đỡ hai người trở về phòng.

Không ai đoán trước sẽ xảy ra chuyện như vậy, cho nên cũng không mang theo quần áo để thay, quản gia sợ các cô bị cảm lạnh, ở trong phòng tìm rất lâu mới tìm được quần áo của ông Bùi, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên lắc đầu từ chối khéo, quản gia hiểu ra, ông nói: "Vậy tôi đi nhóm lửa."

Trong phòng có bếp lò nhóm lửa, than củi cũng đầy đủ hết, ông nói bảo vệ nhóm lửa xong để Cố Khả Hinh và Cảnh Viên vào, còn thuận tiện kéo rèm cho các cô, quản gia nói: "Hiện tại mưa quá lớn, xuống núi không an toàn, chúng ta phải đợi một lát, hai cô sưởi ấm người trước đã."

Cố Khả Hinh mỉm cười gật đầu: "Làm phiền chú Hà rồi."

Quản gia xua tay: "Tay cô, đỡ hơn chút nào chưa?"

Cố Khả Hinh buông tay: "Trật khớp."

Quản gia vốn định nắn lại cho cô, suy nghĩ một lúc vẫn nói: "Đợi lát nữa về biệt thự nắn lại, ở đó có bác sĩ."

Cố Khả Hinh cười nhạt, thần sắc dịu dàng, quản gia nhìn không khỏi đau lòng, hai đứa nhỏ hôm nay xem như chịu tội, quay một bộ phim, thật đúng là không dễ dàng.

Sau khi ông ấy rời đi, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên ngồi đối diện bên cạnh bếp lò, trầm mặc một lúc lâu, Cố Khả Hinh nói: "Cảnh Viên, vừa rồi cảm ơn em, nếu như không có em, chắc tôi đã rơi xuống dưới rồi."

Cảnh Viên nghe vậy giương mắt liếc cô, trên khuôn mặt trắng nõn còn có bọt nước, hiện ra màu trong suốt, làm cho da thịt càng tái nhợt, nàng hít sâu một hơi, rất tức giận hỏi: "Tại sao lại muốn tôi buông tay?"

Cố Khả Hinh không nghĩ ngợi trả lời nàng: "Bởi vì tình hình lúc đó cũng nguy hiểm cho em, hơn nữa..."

"Nói thật!" Cảnh Viên cắn răng, giọng nói như hạt châu rơi trên đĩa ngọc, từng chữ rõ ràng, nàng xé toạc vẻ lạnh lùng thường ngày, mạnh mẽ hỏi: "Tại sao lại mê hoặc tôi buông tay?"

Cố Khả Hinh ngẩng đầu, đôi mắt kia đối diện với ánh mắt của Cảnh Viên, người nọ bởi vì tức giận đuôi mắt đỏ bừng, hô hấp hỗn loạn, trên người tràn đầy dấu vết nước mưa xối ướt, trên cổ áo lông màu đen có bùn đất màu xám, cô trầm mặc vài giây mở miệng: "Trước khi trả lời câu hỏi này, tôi có thể hỏi em một câu không?"

Cảnh Viên không chịu yếu thế nhìn lại, hai người đọ mắt, nàng nén giận, thấp giọng nói: "Chị hỏi đi."

Giọng Cố Khả Hinh nhẹ nhàng, như không có trọng lượng, cô hỏi: "Tại sao vừa rồi lại cứu tôi? Rõ ràng em hận tôi như vậy, hoàn toàn có thể buông tay."

Cảnh Viên nhíu mày, theo bản năng trả lời cô: "Tôi cứu chị, là bản năng của con người." Nói xong nàng trào phúng Cố Khả Hinh: "Không liên quan đến tôi hận chị hay không, tôi không giống chị."

Cố Khả Hinh bật cười, cô gật đầu: "Đúng là không giống, Cảnh Viên, đây là điểm khác biệt lớn nhất của chúng ta."

Cảnh Viên: "Khác nhau cái gì?"

"Em là người." Cố Khả Hinh nhìn vẻ mặt nàng vô cùng nghiêm túc, như là lần đầu tiên chạm mặt, cô tỉ mỉ đánh giá, sau đó chậm rãi nói: "Còn tôi không phải."

Cô là một con chó điên đang thoi thóp.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Khả Hinh: Biết chó điên có ưu điểm gì không?

Cảnh Viên: Cái gì?

Cố Khả Hinh: Có thể chuẩn xác tìm được con mồi.

Cảnh Viên:...

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.