“Ha ha, ngươi đừng nói, ta nhìn hắn lạ mặt như vậy, đoán không chừng là mới tới, không hiểu quy tắc nơi này cũng dễ hiểu a.”
“Này, tiểu tử! Ngươi có phải hay không không biết đọc chữ?” Đứng cạnh bên Dương Siêu, một cái nam đệ tử không khỏi khó chịu đối với Dương Siêu mở miệng nói.
Dương Siêu có chút không hiểu mở miệng nói: “Thế nào?”
Nghe vậy, tên nam đệ tử kia không khỏi tức giận, cảm thấy Dương Siêu quá không hiểu lễ nghĩa, hắn đối với Dương Siêu quát lên: “Còn mẹ nó thế nào?! Ngươi một cái luyện thể cảnh ở nơi này xem náo nhiệt gì? Còn không mau cút trở về cho gia, không thấy bẩn mắt sao?”
Tên nam đệ tử lớn tiếng quát cũng khiến cho mọi người xung quanh chú ý, đem toàn bộ ánh nhìn đều dời lên đến trên người của Dương Siêu.
Dương Siêu cũng không có tỏ ra bất kỳ cái gì nao núng, đối với người trước mặt này tự dưng vô cớ hướng hắn quát, Dương Siêu cũng không cảm thấy tức giận.
Hắn mặc niệm lên hệ thống, nhìn xem đối phương thông tin.
【La Phi Hùng】
【Tu vi: Nạp linh cảnh tầng 5】
▸Sức mạnh: 68
▸Phòng ngự: 52
▸Tốc độ: 36
【Công pháp: ….】
Ân!
Rất bình thường một cái nạp linh cảnh đệ tử.
Tuy nhiên, La Phi Hùng ở đệ tử ngoại môn ngược lại rất có danh tiếng.
Dù sao cũng là nạp linh cảnh cường giả, đây đã là chiến lực cao đoan của đệ tử ngoại môn.
Lên bên trên liền chính là đệ tử nội môn!
Dương Siêu nhìn thông số của đối phương để hắn không dấy lên được bất kỳ cái gì hứng thú, ánh mắt chỉ dừng ở trên người đối phương không quá hai giây liền tiếp tục hướng về căn trụ, tìm xem thích hợp nhiệm vụ.
Nhìn một vòng nhiệm vụ để hắn không khỏi cảm thấy thất vọng.
Bởi vì nơi này cao cấp nhất độ khó, vậy mà cũng chỉ thu được không đến 2 vạn viên linh thạch.
Nhiệm vụ ngược lại có chút khó làm, đó là tìm kiếm và g·iết c·hết một cái tà tù ngưng nguyên cảnh tầng 7.
Đây cũng không phải là bất kỳ một cái nào tà tù, đối phương ngược lại có tên tuổi rõ ràng, tên gọi Dương Hữu Lễ.
Cái này để cho Dương Siêu có chút khó làm.
Ai biết tà tu trốn nơi này mà tìm?
Có thời gian đó, chẳng phải tìm vài đầu Thiết Cương Bạo Hùng chẳng lẽ không thơm?
Nghĩ như vậy, Dương Siêu liền đối với nhiệm vụ các mất đi hứng thú, không chút dư thừa liền quay đầu rời đi.
Mà Dương Siêu cử động vô cớ gây nên La Phi Hùng tức giận, hắn cảm thấy mình bị khinh thị, tôn nghiêm của mình bị một cái luyện thể cảnh giẫm xuống.
Hắn gầm thét một tiếng, hướng Dương Siêu vung qua một cái bạt tai.
Tưởng chừng Dương Siêu bị hắn một bàn tay này tát cho răng rơi đầy đất thì ngược lại không phải.
Bàn tay của La Phi Hùng đại khái cách mặt của Dương Siêu ước chừng 5cm thì bị Dương Siêu đưa tay cho ngăn lại.
Ánh mắt của Dương Siêu bỗng nhiên lạnh xuống, âm thanh bình thản một cách lạ thường nói: “Cho ngươi mặt mũi đúng không?”
Dương Siêu lời nói không lớn, nơi này người đông âm thanh lại tạp, cho nên đứng ở khoảng cách xa một số đệ tử đều không thể nghe được rõ ràng.
Chỉ có đừng kề bên hắn La Phi Hùng là rõ ràng một hai.
Mặt dù có chút không dám tin, thế nhưng La Phi Hùng trong thoáng chốc là thật bị ánh mắt của Dương Siêu dọa sợ đến nói không thành tiếng.
Hắn vậy mà đứng im không nhúc nhích, một mặt e ngại không dám mắt đối mắt nhìn Dương Siêu.
Dương Siêu chỉ đơn giản hất hắn ra liền tự mình lui ra ngoài.
Mà nhìn hắn rời đi liền để cho đám đệ tử không hiểu thấu chuyện gì, lại nhìn một chút La Phi Hùng lúc này thần sắc tái méc không khỏi càng thêm khó hiểu.
La Phi Hùng bị nhìn để nội tâm hắn càng thêm khó chịu, đợi Dương Siêu hoàn toàn lui ra khỏi nhiệm vụ các, hắn lúc này mới tức giận gào thét lên: “Thảo! Từ đâu đến phế vật, vậy mà thật mẹ nó hồ nháo!”
Phát tiết xong, hắn cũng rất thức thời rời đi nhiệm vụ các.
Cái này càng khiến cho xung quanh đám đệ tử một mặt mơ hồ.
Mà Dương Siêu vừa đi ra khỏi nhiệm vụ các liền gặp phải một cái người quen.
Cái này không phải ai khác, liền chính là Lý Tiêu Thất.
Hắn lúc này cũng không có giống như trước kia quấn băng khắp người, thế nhưng khí sắc cũng không có được tốt cho lắm, dĩ nhiên là thương thế đều chưa có khỏi hẳn.
Vừa nhìn thấy Dương Siêu từ nhiệm vụ các đi ra, Lý Tiêu Thất liền vội vàng mở miệng nói: “Dương Siêu, ngươi đi theo ta một chuyến!”
Nhưng mà Dương Siêu nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn, đi ra liền rẽ trái mà đi.
Cái này vừa vặn liền đúng hướng của đối phương.
Thế là một cái đằng trước, một cái đi theo sau.
Đi theo Dương Siêu ở phía sau, Lý Tiêu Thất trong lòng không khỏi cảm thán: Cái tên trời đánh này từ lúc nào nghe lời như vậy?
Hắn ban đầu ngàn tính vạn tính, không biết phải mở miệng thế nào, thế nhưng trang bức quen thuộc, đi lên liền muốn trang một cái.
Nếu như Dương Siêu không nghe, hắn còn muốn quỳ xuống cầu xin đâu, ấy vậy mà không nghĩ đến Dương Siêu thật biết nghe lời.
Lại nhớ đến khi đó lời nói của Ngô Thường, bị uy h·iếp đều không dám phát tát, hiện tại ở bên trong nhiệm vụ các bị chửi mắng cũng không dám gây sự.
Chẳng lẽ hắn đổi tính? Hoặc hắn vốn dĩ trước đó là thùng rỗng kêu to.
Chỉ là bất kỳ một cái nào đều không quá thích hợp a!?
Đang ở bên trong miên mang suy nghĩ, Lý Tiêu Thất bỗng nhiên phát hiện cước bộ của Dương Siêu đột nhiên tăng tốc, hắn liền hoảng hốt hô lên: “Dương Siêu, ngươi tính đi đâu? Ta chỉ là bên này cơ mà?”
Mà Dương Siêu cũng không có lý đến đối phương, sau cái ngả rẽ liền muốn biến mất.
Lý Tiêu Thất liền hoảng hốt sử dụng thân pháp đi lên chặn lấy nói: “Hỗn đản, ngươi tính đi đâu? Ta nói là bên này ngươi không nghe thấy sao?”
Dương Siêu ban đầu liền xem đối phương như con ruồi, không muốn ở trên người đối phương tốn thời gian, ấy vậy mà không nghĩ đến con ruồi này không biết phân tất, còn dám ở trên người của hắn đậu.
Dương Siêu còn như thế nào nhịn xuống?
Chỉ thấy Dương Siêu động nhẹ thân thể một chút liền xuất hiện ở phía sau của đối phương, đem chân của mình đạp lên phần lưng của Lý Tiêu Thất, đem hắn một cước cho dẫm xuống dưới đất.
Bịch!
Lý Tiêu Thất bị giẫm đau đến trợn mắt ngoát mồm, chưa đợi hắn lên tiếng than thở thì liền nghe thấy Dương Siêu một bộ lạnh lùng nói: “Có phải hay không cảm thấy sinh mệnh của mình rất cường? Đánh đều đánh không c·hết?”
Nói, Dương Siêu liền hơi hơi phát lực, Lý Tiêu Thất bị một cước này dẫm cho toàn thân vặn vẹo, không ngừng thổ huyết.
Hắn lúc này mới phát hiện chính mình ngu ngốc đến mức nào, con hàng này nào phải thùng rỗng kêu to, hắn liền chính là đại danh đỉnh đỉnh Dương Siêu, một quyền nện bay tích hải cảnh trưởng lão đó a!
Lý Tiêu Thật nội tâm vô cùng sợ hãi, nằm úp dưới đất gào khóc nói: “Dương huynh, đừng g·iết ta, ta không phải cố ý, ta cho ngài xin lỗi có được hay không, khụ khụ….”
Nói được một nửa, Lý Tiêu Thật lại một lần nữa ho ra máu, một mặt hối lỗi nhận sai: “Là đường chủ Long Ngạo để ta truyền lời đến Dương huynh a, khụ khụ, đừng g·iết ta, ta chỉ là một kẻ truyền tin a, Long Ngạo hắn còn đang ở bên kia chờ ngài a Dương huynh.”
Dương Siêu nghe tới Long Ngạo, lại là cái kia Đường Lang Bang không khỏi khó chịu.
Hắn tuy rằng ghét phiền phức nhưng cũng không sợ qua phiền phức!
Đã phiền phức muốn đến vậy liền trực tiếp đối mặt a!
Nghĩ như vậy, Dương Siêu liền cúi người đem Lý Tiêu Thất xách lên, một mặt bình thản nói: “Chính ngươi chạy về kêu hắn đến đây, ta cho các ngươi thời gian nửa cái tuần trà.”
Nghe vậy, Lý Tiêu Thất không khỏi hoảng sợ lắp bắp nói: “Cái này…cái này….”
“Cút!” Dương Siêu cũng lười nhát nghe hắn nói, một phát liền ném Lý Tiêu Thất văng ra xa.
Sau đó chính mình tìm một cái vị trí ngồi xuống chờ đợi.
Đái khái ước chừng trôi qua vài phút, Long Ngạo cùng một đám người hướng về phía Dương Siêu đi đến.
Dù sao hắn cũng là một cái phân bộ đường chủ, ở bên trong sắp đặt tai mắt có thể có rất nhiều, cho nên mới biết đại khái tình huống mà nhanh chóng đi đến.
Vừa gặp đến Dương Siêu, Long Ngạo liền đi trước mở miệng nói: “Ngươi chính là Dương Siêu đi, quả nhiên bất phàm a! Tại hạ bất tài họ Long, tên Ngạo, đường chủ Đường Lang Bang.”
Rất có phong phạm của lão đại, đi lên liền lấy vị trí thượng vị giả, hướng Dương Siêu nói ra danh tính.
Dương Siêu cũng không có đứng lên, đơn giản đưa ánh mắt nhìn sang, sau đó theo thói quen gọi ra giao diện hệ thống.
【Long Ngạo】
【Tu vi: Nạp linh cảnh tầng 9】
▸Sức mạnh: 81
▸Phòng ngự: 58
▸Tốc độ: 40
【Công pháp: ….】
Ngoài sức mạnh hơi hơi thêm điểm ra liền rất bình thường một cái nạp linh cảnh.
Đối với loại này dìu dắt thế nào cũng sẽ không chung lối, Dương Siêu cũng lười nhát cùng đối phương dính líu.
“Nghe nói ngươi muốn tìm ta?”
Thấy Dương Siêu dùng điệu bộ như vậy đối với đường chủ nhà mình, cái này để đám tiểu đệ khó chịu không thôi.
Nhưng ngại bên cạnh còn có đường chủ đứng đó, bọn hắn cũng không dám nhảy ra phát cái gì ngông cuồng lời nói, chỉ đơn giản dùng lấy ánh mắt bất thiện hăm hăm nhìn lấy Dương Siêu.
Mà Long Ngạo lâu năm ngồi ở vị trí lão đại, uy nghiêm cùng hung bạo là bản năng nhưng mặt ngoài lúc nào cũng cho thấy là một cái lão luyện trầm ổn.
Đối với Dương Siêu thái độ ngạo mạn, hắn cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại lộ ra tán thán nói: “Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, thiên tài liền chính phải như vậy!”
Dương Siêu cũng không phải cái kia Chopper, được khen liền chịu không nổi xao động.
Đương nhiên, nếu như đối phương lấy thiện ý mà đến, Dương Siêu cũng không cần thiết dùng mặt lạnh kiếm thêm chuyện khó sử.