Ngồi bên trên chủ vị là một tên đệ tử giữ lại ria mép, tướng mạo hung dữ, trên mặt còn có một vết sẹo ngang mắt trông càng thêm bặm trợn.
Hắn chính là Long Ngạo, đường chủ Đường Lang Bang.
“Ngươi phải biết dám ở trước mặt của ta buông lời bịa đặt là phải chịu hậu quả gì đúng không?” Long Ngạo một mặt sát khí nói.
“Trời cao minh dám, Lý Tiêu Thất ta nếu dám buông lời bịa đặt liền c·hết không yên thân, Long đường chủ, người phải tin ta a, ta tuyệt không dám nói dối!” Lý Tiêu Thất quỳ hai chân dưới đất, miệng không ngừng thề thốt, trong lòng của hắn giờ phút này lại sợ hãi không thôi.
Long Ngạo híp híp mắt nhìn hắn một cái sau đó hướng phía bên trái đang đứng đó Ngô Thường nhàn nhạt nói.
“Ngươi cũng gặp qua cái kia Dương Siêu a, cảm thấy lời của hắn nói có bao nhiêu tin cậy?”
Lý Tiêu Thất quỳ ở dưới đất một mặt e ngại nhìn Ngô Thường.
Mà Ngô Thường cũng không có lý đến hắn, suy tư một chút hắn liền mở miệng nói: “Đối diện hắn để cho ta cảm giác khá ngột ngạt nhưng không đến mức giống như Lý Tiêu Thất nói đến lợi hại như vậy.
Luyện thể cảnh một quyền đánh bay chấp pháp trưởng lão tích hải cảnh, ha ha, cái này hoàn toàn là lời nói vô căn cứ, có thể là khi đó có sự xuất hiện của tiểu bá vương, cho nên Trương trưởng lão không dám xuất thủ…”
Ngô Thường hơi dừng lại một chút, sau đó lại tiếp tục mở miệng nói: “Ta khi đó không biết thực hư còn buông lời uy h·iếp, đối phương vậy mà không dám hướng ta làm ra một chút gì, vậy mà Dương Siêu trong miệng của hắn lại cứng đối cứng với chấp pháp trưởng lão, một lời không hợp liền đánh nhau, đường chủ….ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngô Thường nói xong liền hỏi ngược lại Long Ngạo.
Mà lời của hắn nói ra để cho quỳ ở phía dưới Lý Tiêu Thất không khỏi phát run, hắn hoảng hốt hướng Long Ngạo bò tới mở miệng nói: “Long đường chủ, ta nói đều là sự thật, ta hoàn toàn không có bịa chuyện a, Dương Siêu hắn thật sự rất kinh khủng a, tin ta a…”
“Tốt thôi, nếu hắn đã lợi hại như vậy, vậy ngươi liền giúp ta chiêu mộ hắn vào Đường Lang Bang a, nếu như thành công, cái kia 3000 viên linh thạch lúc trước ngươi nợ ta đều dễ nói, còn nếu như không được…ngươi nên biết hậu quả, đúng không?”
Long Ngạo một bộ hờ hững thâm trầm nói, thế nhưng Lý Tiêu Thất nghe đến từng câu từng chữ lại lạnh đến thấu xương.
Hắn biết mình nếu dám nói “không” hắn e rằng mình sẽ c·hết rất khó coi.
…
Tạp dịch khu.
Bên trong một gian phòng nhỏ nào đó.
Lúc này trời cũng đã tối, bên trong gian phòng được thắp lên vài ngọn nến, ánh sáng yếu ớt ngược lại tạo ra một tràng cảnh lãng mạn mập mờ.
Lâm Thanh Trúc ngồi lên trên giường, đôi chân trần trắng nõn không ngừng đối với một cái nam nhân ở trên mặt chà đạp.
Mà nam nhân bị nàng chà đạp không những không tức giận, ngược lại cảm xúc của hắn càng thêm hưng phấn cùng dâm dục.
Hắn quỳ xuống dưới đất, đem bàn chân của nàng nắm đặt lên trên mặt không ngừng hôn hít, ánh mắt sắc mị mị nhìn chằm chằm vị trí chính giữa hai chân của nàng.
Lâm Thanh Trúc tiếng nói ngọt như bỏ bùa, để hắn không chịu được mê mẫn, một bộ nhìn nàng như si như mê.
Chỉ là sự tình chưa thành, đột nhiên Trương Sở Nham từ phía bên ngoài xông vào.
Hắn khắp khuôn mặt đều là giận dữ, không nói hai lời liền đạp bay tên đệ tử kia.
Gian phòng nhỏ đều bị hắn một cước này đạp cho tan hoang, tên đệ tử kia ngã nhào bên trong đ·ống đ·ổ n·át không rõ sống c·hết.
Kế tiếp, Trương Sở Nham lại vung tay qua, đối với Lâm Thanh Trúc tiến hành tác động vật lý.
Bép!
Âm thanh thanh lãnh vang lên.
Lâm Thanh Trúc bị Trương Sở Nham tát ngã lăn xuống mặt đất, khoé miệng máu tươi không ngừng chảy ra.
“Tiện nhân, ngươi vậy mà dám ở sau lưng ta vụng trộm?! Ngươi đáng c·hết!” Trương Sở Nham một mặt tái xanh gầm gừ quát.
Lâm Thanh Trúc đưa tay sờ lấy phần má bị tát sưng lên, nàng nghiêng đầu dùng lấy ánh mắt băng lãnh nhìn chằm chằm vào Trương Sở Nham, không run không sợ nói: “Vụng trộm? Ta cùng ngươi giống như đã không còn quan hệ a?”
“Không quan hệ?” Trương Sở Nham bị nàng làm cho tức giận muốn cười.
“Cho dù ta không cần ngươi, ngươi cũng tuyệt đối không nên phản bội ta, ngươi biết phản bội ta là cái gì kết cục sao?”
“Thế nào? Ngươi chẳng lẽ còn dám ở nơi này g·iết ta không bằng?” Lâm Thanh Trúc một bộ không hề sợ nói.
“Tốt tốt tốt!” Trương Sở Nham bị điệu bộ của nàng làm cho tức giận không thôi, liên tục nói tốt, kế tiếp liền muốn vung tay ra tiến hành đối với nàng một trận loạn đánh.
Mà bên này huyên náo rốt cục dẫn đến người qua đường chú ý.
Một đám đệ tử tạp dịch cùng ngoại môn chú đóng nhanh chóng chạy qua.
Bên trong còn có một vài tên chấp pháp giả, thấy người gây chuyện lại là Trương Sở Nham, cái này để chấp pháp giả khó sử không thôi.
Lúc này, một tên chấp pháp giả đi tới mở miệng nói: “Trương sư huynh, ngươi vì cái gì lại xuất hiện ở nơi này?”
Thấy có người đột nhiên gọi tên mình, Trương Sở Nham càng thêm phẫn hận, lớn tiếng quát: “Ta một cái đệ tử nội môn, muốn đi đâu còn phải hỏi ý kiến của ngươi? Ngươi mẹ nó là cái thá gì? Cút đi cho ta!”
Tên đệ tử bị quát lấy cũng không có tỏ ra cái gì tức giận hay bất mãn, hắn ngược lại bình tỉnh nói: “Ngài cũng biết hiện tại tình cảnh không tốt, Trương trưởng lão đều nhắc nhở không muốn đề sư huynh ngài ra ngoài gây sự a.”
“Ta gây sự? Ta mẹ nó chính đang gây sự sao? Bạn gái ta…” Nói đến nơi này, Trương Sở Nham liền không nói thành lời, bởi vì nói ra quá mất mặt, hắn làm người xem mặt mũi đều so với mạng nặng, như thế nào có thể nói ra cho người khác nghe.
Trương Sở Nham hít lấy một hơi, nhìn về phía xung quanh đám người, lại nhìn về phía ôm mặt nằm dưới đất Lâm Thanh Trúc, hắn giờ phút này một mặt phẫn hận nhìn nàng nói: “Ngươi đợi đó cho ta, Trương Sở Nham ta tuyệt đối không buông tha cho ngươi.”
Nói rồi, Trương Sở Nham liền quay người rời đi.
Còn lại đám đệ tử cũng đều bị chấp pháp giả tiến hành giải tán.
Chỉ có mỗi một mình Lâm Thanh Trúc dùng lấy ánh mắt rét lạnh nhìn Trương Sở Nham hướng đi.
Sau đó lại nhìn về phía bên kia đ·ống đ·ổ n·át đang nằm đó tên đệ tử không rõ sống c·hết.
Mà lúc này trên trán của nàng, cái kia đường vân quỷ dị như khói đen lại không ngừng sáng lấp lánh.
Một đêm này lại khó thoát khỏi một tuồng không yên bình!
…
Dương Siêu trở về gian phòng của mình, việc đầu tiên làm chính là làm 1 trận toàn thân tẩy rửa.
Hắn hiện tại chỉ là luyện thể cảnh, không có pháp thuật, muốn sạch sẽ chỉ có thể dùng đến phương pháp thủ công.
Cơm cũng muốn ăn đủ một ngày ba bữa, đương nhiên, nếu là thịt yêu thú thì không cần phải phiền phức như vậy.
Hắn buổi trưa liền làm một đợt thịt yêu thú nướng, năng lượng đủ để bổ sung hắn cả ngày không thấy đói.
Đem thân thể tẩy qua một lần, Dương Siêu đơn giản mặc lấy quần cộc tiến vào bên trong gian phòng.
Lúc này, để ở trên bàn miếng ngọc bội Lưu Hi Nhi đưa tặng không ngừng sáng lấp lánh, Dương Siêu cũng không có suy nghĩ nhiều liền đi lên cầm lấy.
Chỉ là khi hắn vừa chạm đến miếng ngọc bội này một khắc, hắn có cảm giác giống như tiến vào giấc mộng.
Trong đầu vậy mà nghe đến tiếng la thất thanh của Lưu Hi Nhi: “A!!!!! Biến thái! Ngươi vì cái gì ở truồng a?!!”
Nhàn Tự Phong.
Lưu Hi Nhi nằm lên trên giường nhỏ không khỏi thất thanh, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã đỏ bừng, một tay nắm ngọc bội, một tay che lấy miệng nhỏ, ánh mắt thì trợn lên thật to.
Mà bên này Dương Siêu thì lại là một mặt mộng bức không hiểu gì mở miệng nói: “Nha đầu ngươi có bệnh đi? Không đúng! Ngươi mẹ nó sao biết ta đang ở truồng?”
Dương Siêu cũng không có quá hoảng hốt, hắn hiện tại còn đang mặc quần đâu, chỉ là có chút không hiểu vì cái gì Lưu Hi Nhi lại biết hắn tình trạng hiện tại.
Dương Siêu một bộ đề phòng nhìn xung quanh gian phòng.
Lúc này, Lưu Hi Nhi cười hi ha nói: “Ngươi là đồ ngốc sao? Đương nhiên là thông qua miếng này ngọc bội a.”
Nói xong, nàng có chút nhịn không được lại nói thêm: “Uy uy, Dương Siêu, ngươi cái kia cơ bắp thật tốt nhìn nha, không hiểu sao muốn sờ sờ nha~”
Dương Siêu trong lòng không khỏi đậu đen rau muống: Mẹ nó sao mà hiện đại, không những truyền tìn còn có thể truyền hình ảnh, cái này dùng sóng wifi hay 4G? Các ngươi tu tiên giả còn thật biết chơi a!
“Uy, Dương Siêu, ngươi vì cái gì im lặng nha~” Lưu Hi Nhi thấy đối phương thoáng chóc im lặng không khỏi lên tiếng hỏi.
“Cũng không có.” Dương Siêu lắc đầu cũng đem chú tâm nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội, lúc này hắn cũng nhìn thấy Lưu Hi Nhi chính đang nằm úp ở trên giường, mở lấy đôi mắt to ngập nước nhìn nhìn hắn.