Đại đội Song Sơn không tính là nhỏ, người trong đó cũng không tính là ít.
Nhà họ Lâm là một dòng họ lớn, các hộ gia đình đều có quan hệ họ hàng với nhau.
Lúc này cũng không có nhiều người ở trong đại đội cho lắm bởi vì các thôn dân đều đã bắt đầu đi làm việc rồi.
Đi qua một đống nhà xây bằng đất thấp bé, Lâm Đường từ trong đội đi tới dưới chân núi.
“Đường Đường à, sao cháu lại chạy tới nơi này thế? Vết thương trên đầu cháu có sao không? Sao lại không ở nhà mà nghỉ ngơi đi?” Một người phụ nữ trung niên nhìn thấy cô thì bước tới, quan tâm hỏi.
Người phụ nữ trung niên này tên là Triệu Hoa Hồng, là bạn chơi thân từ nhỏ của Lý Tú Lệ.
Hai người đều gả tới đại đội Song Sơn.
Lâm Đường cười đáp lời: “Chào thím Hoa Hồng ạ! Cháu ra ngoài đi dạo một chút ấy mà, đợi lát nữa sẽ trở về luôn.”