Nhìn thấy vậy, Fred vô cùng áy náy. Nếu không vì lòng hiếu kỳ của cậu, nếu không phải vì cậu nài nì, thì Jade đâu chịu khổ thế này… Còn có vết thương trên đùi Jade…..
Fred ôm Jade để cô tựa vào ngực cậu nghỉ ngơi, nhẹ nhàng vỗ sau.
George xem nhẹ hai người này sến rện, quan sát xung quang hỏi:
_ Hình như chỗ này chúng ta từng đi?
Fred nghe George nói, chuyển tầm mắt từ Jade nhìn sang xung quanh:
_ Chính xác là rất quen.
Jade nghỉ ngơi đủ, mới giải thích:
_ Các cậu còn nhớ hồi năm nhất chúng ta tìm thấy đường hầm không? Cái mà từ trường học dẫn dến Rừng Cấm ấy. Rồi nhân mã đưa chúng ta trở về khi bị lạc.
_ Vậy nơi này là cái đường hầm đó?
Jade gật đầu.
_ Chẳng phải cậu nói là đường 1 chiều sao? _ Fred thắc mắc nhìn bạn gái mình.
Jade xấu hổ, nhìn lên đỉnh hầm:
_ Không, không phải. Sau đó tớ tìm được quyển sách nói đến đường hầm bí mật này. Đây là do Rowena Ravenclaw sáng tạo ra, dùng cho trường hợp khẩn cấp để sơ tán học sinh và giáo sư bên trong Hogwarts. Lúc đi ngược lại cần có điều kiện, chính là người đi từ trong ra ngoài bằng đường hầm này, hơn nữa cần thêm vài điều kiện nữa. May mà tớ nhớ trong sách nói.
George thở phào:
_ Cậu nói điều kiện đó là lúc chúng ta dựa vào vách đá cùng nắm tay ấy hả?
_ Đúng. Nghe nói vách đá đó rất đặc biệt. Nó phân biệt đánh dấu người và chỉ cho phép họ đi qua. Lúc chúng ta đi qua nó vào Rừng Cấm là được nó đánh dấu đấy. Tớ không biết Dark Lord có từ chỗ này đi ra không hay biết cách chui vào không. Thời gian gấp rút, lúc tớ vừa nhận ra liền quyết định làm ngay, may mà trót lọt.
George hơi cười, nhưng nghĩ đến gì mà hoảng:
_ May mắn lần này chỉ có ba chúng ta?
Fred không nói gì, cậu xé áo chùng của mình, quấn quanh vết thương trên đùi của Jade. Tuy đã dùng bùa chú nhưng ba người chưa thành thạo. Kể cả hạng nhất học tập Jade cũng không quá rành, bởi bùa chú chữa bệnh đều học ở sau năm 4. Hiện giờ vết thương của Jade nhưng chảy máu nhưng nó chưa hoàn toàn khép lại.
Nhìn Fred tái mặt, George nhẹ nhàng cười an ủi:
_ Có điều Jade, sao cậu chưa nói vụ này cho tụi tớ biết sớm.
Jade cũng nhận ra Fred không ổn, kéo tay cậu, hừ với George:
_ Cậu mà sớm biết chắc ngày nào cũng chui vô Rừng Cấm quá.
Tiếc là trò đùa của họ không làm Fred vui lên, cậu ta cứ im lặng mãi thế.
Nghỉ ngơi xong, ba người tiếp tục đi.
Đi được một đoạn, cả ba phát hiện con đường trông khác quá. Giờ họ cứ đi một đoạn là thấy một ngã rẽ. Đối với dân mù đường như Jade , cô không thể nào nhớ hoàn chỉnh bản đồ trong sách nổi. Nhưng Jade cam đoan là họ đã cách Hogwarts không xa.
Có lối rẽ là ngõ cụt. May mà không quá xa, chỉ cần lộn lại là quay lại đường cũ. Có điều với cái chân bị thương thì Jade đi lâu đã thấm mệt.
_ Người anh em, ở lại lo cho Jade. Em đi trước xem rẽ bên trái thế nào. _ George đứng lên rẽ vào lối gần nhất.
Để Jade ở lại khôi phục thể lực, đặng còn tiếp tục đi về nữa.
Fred ôm cô nàng, đúng là Fred không cười làm cho người ta không quen.
_ Đừng như vậy. _ Jade kéo tay cậu. _ Cậu không làm gì sai cả.
Fred thở dài
_ Nếu tớ không cậy mạnh, cậu sẽ không bị thương…
Nói rồi cậu nhắm mặt lại. Không dám tưởng tượng nếu Jade không tìm thấy đường hầm này thì sẽ như thế nào. Sự tùy hứng và tò mò của cậu sẽ hại chết người con gái cậu yêu nhất, tuy cậu sẽ xuống đó làm bạn cùng cô ấy….
Fred nói cũng làm Jade không thoải mái. Cô không trách Fred. Bởi vì cả cô và cậu đều thích cuộc sống thế này. Nhưng vì lần ngoài ý muốn này mà để lại cái gai trong lòng cậu cũng không tốt.
Jade vươn tay ôm lấy cổ Fred, thì thầm:
_ Thật mà. Không có chuyện gì.. Tớ thích cuộc sống mạo hiểm, kích thích của chúng ta mà. Do lần này ta chuẩn bị chưa tốt thôi. Fred, đừng như vậy, tớ không thích gương mặt cậu u sầu, không cười gì cả, nhìn y chang giáo sư Snape ấy…
Fred cười xoa đầu Jade, đặt cằm lên vai cô, lắng nghe hơi thở:
_ Xin lỗi, tớ không bảo vệ tốt cậu. Tớ đảm bảo từ nay về sau sẽ không…
Jade cười khẽ, nâng đầu Fred lên. Hai mắt long lanh nhìn người mình yêu say đắm, bất mãn nói:
_ Sẽ không? Sẽ không mạo hiểm? Này Fred, đừng tàn nhẫn như thế, cậu biết tớ cũng thích….
Jade chưa nói xong đã bị một nụ hôn chặn lại..
_ Merlin phù hộ! Cả đường này cũng không đúng nốt. _ Từ một đầu truyền về tiếng George. Fred nhanh chóng dời khỏi môi Jade, trên mặt còn đỏ ửng. Mà Jade thẹn thùng không dám ngẩng đầu nhìn cậu.
George đi đến cạnh hai người. Do không gian tối đen nên cậu không nhận ra hai người này có biểu cảm không giống thường ngày. George nhận thấy yên tĩnh quá nên lo lắng hết nhìn Fred lại nhìn Jade.
_ Đừng lắng. Chúng ta tiếp tục xem đường thứ hai là ok mà. Chúng ta nhất định sẽ trở về.
Sau khi George rời đi, Fred cười khẽ, ôm lấy âu yếm bạn gái. Còn George hiểu nhầm thì cứ để cậu tạm thời hiểu nhầm đi…
George đi đi lại lại tìm đường cũng đã thấm mệt, đổi lượt với Fred. Hai anh em chia nhau một người ở lại lo cho Jade bị thương. Jade cười ngọt ngào, ngoài bạn trai của mình, bản thân còn có người bạn cực thân săn sóc lo cho. Aizzz nên để good boy cho bạn thân “hưởng” nhỉ. Anglina, tiến lênn!!
Lúc Fred lại vòng qua đi đường khác, George hỏi:
_ Cậu với Fred không việc gì chứ?
Jade thắc mắc nhìn George, khó hiểu:
_ Tụi tớ có vấn đề gì hả?
_ Lúc nãy hai cậu có gì đó lạ lắm… Thực ra..
Nhiều năm ăn ý, Jade liền nhận ra người này nghĩ gì, giải thích:
_ Không phải đâu. Thật ra là cậu ấy lăn tăn, nói cái gì mà không bảo vệ tớ tốt…
Nói tới đây Jade cười ngọt ngào.
_ Tớ sẽ không trách bất kỳ ai. Tớ cũng thích mạo hiểm mà. Tớ cũng là Gryffindor.
George nghe vậy hài lòng:
_ Không sao thì ok.
Jade nhìn ánh mắt của George biết cậu sắp gây chuyện rồi, liền dời đề tài:
_ À, George. Bộ cậu không thấy mình hành động chậm quá sao?
_ Hành động gì? _ George hoang mang nhìn đôi mắt tỏa sáng, vẻ mặt xấu xa không tự chủ mà rét run. Chẳng lẽ bà này nghĩ đến chuyện gì trêu hắn hả.
_ Tất nhiên là Angelina rồi! _ Jade tức giận.
_ Đừng cho là tớ không biết cậu đối với cậu ấy…
_ Dừng! _ Georg duỗi tay chặn lại.
_ Không cần vì cậu và Fred ở bên nhau mà ghép đôi bọn tớ được không… Tớ còn mục tiêu to bự nỗ lực kìa.
_ Hả!
_ Kinh ngạc gì. _ George buồn cười. _ Tớ không giống Fred khẳng định lòng mình vậy đâu. Được rồi cái này không hợp tớ.
Jade gật đầu, cô hiểu suy nghĩ của George rồi:
_ Vậy sau khi chúng ta quay lại, sẽ xử lý ba tên kia thế nào?
George liền hào hứng liệt kê mấy sản phẩm của họ. Cái gì cũng muốn ba tên kia trải qua một lượt hết. Đang lúc bọn họ thảo luận làm sao xử lý Ron, thì Fred quay lại chỉ hướng có thể tiếp tục đi.
Tuy vất vả, cả ba dựa vào nhau lê bước về mặt sau bức tranh. Đẩy bức tranh ra, Jade nói:
_ Vậy chúng ta đi nói cho hiệu trưởng Dumbledore về Dark Lord chứ?
Twins ngẩn ra rồi gật đầu.
Lúc họ trở về tháp Gryffindor, trời vừa sáng. Bởi hoạt động chúc mừng vào cuối tuần nên họ biết mất cả đêm chẳng ai phát hiện. Lúc nhìn thấy Neville nằm trên sàn phòng nghỉ chung, mọi kế hoạch tính toán tan thành bọt biển.
Cậu bé mập mạp sau khi được Jade giải bùa liền kinh hoảng nói cho họ biết. Ba người Harry nửa đêm đã trở lại, nhưng lại cầm cái gì đó và rời đi. Lúc cậu ngăn cản còn bị Hermione ếm bùa.
Cả ba liếc nhìn nhau. Chẳng lẽ bọn kia thật sự biết cái gì à?
Jade an ủi Neville để bé sư tử đã hoảng sợ trở về phòng ngủ.
_ Chúng ta lập tức tìm giáo sư thôi. Ba đứa nó phát hiện ra tung tích Dark Lord, chạy lên vùng cấm lầu 4 bảo vệ hòn đá phù thủy.
Fred và George sắc mặt cực tệ. Sau hồi đấu tranh cùng chúa tể hắc ám, họ hiểu thế nào là khủng bố. Giờ không chỉ em trai mình mà thêm 2 người bạn đang phải đối mặt với hắn. Nghĩ đến đây, Fred nói:
_ George, em đi thông báo cho giáo sư Mc Gonagall. Anh đi lầu 4. Jade, cậu giờ về nghỉ ngơi đi, vết thương cậu nặng rồi.
_ Không! _ Jade túm lấy quần áo Fred.
_ Tớ không đồng ý cậu để tớ lại. Chúng ta phải cùng đi!
Fred nhìn Jade, hơi mâu thuẫn, George nói:
_ Vậy tớ đi tìm viện trưởng trước. Hai người ở lại thương lượng. Tớ nghĩ báo cho giáo sư thì hiệu trưởng sẽ biết..
Nói rồi cậu rời đi.
_ Fred, tớ không muốn một mình. _ Jade ôm eo cậu. _ Tớ cũng giống cậu, muốn bảo vệ đối phương. Tớ cũng không muốn một mình cậu đối mặt nguy hiểm. Chúng ta ở bên nhau, chăm lo cho nhau chẳng phải càng tốt hay sao?