Vụ án g·iết người vừa xảy ra ngày hôm qua, hôm nay vùng lân cận liền trở lại yên tĩnh.
Những người hàng xóm xung quanh cũng không còn tụ tập ở chỗ này nữa, tiếp tục cuộc sống của mình, chỉ là nhà lão Nick lại thiếu đi một người.
Lee bước đến gõ cửa, cảm thấy nhà của những hàng xóm xung quanh có người đang nhìn mình, ngay lúc hắn đang lo sợ đám người lắm chuyện đó lại gọi báo cảnh sát bắt hắn đi, thì cánh cửa liền được mở ra từ bên trong.
“À, chào ông, xin lỗi vì đã làm phiền ông.”
Lee nghiêm nghị lại sắc mặt, để bản thân không trông quá phù phiếm, liền nhìn thấy lão Nick mặt đỏ bừng đang cúi người ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ngươi đến đây làm gì?”
Giọng lão Nick rất cứng nhắc, ngữ điệu có chút ậm ừ, như thể mới ngủ dậy, nhưng bây giờ cũng đã là tối rồi.
“Ngài còn nhớ không? Chúng ta hôm qua gặp nhau ở quán rượu, lúc đó đã nghe ngài đề cập về xã hội hoàng hôn, không biết có thể kể lại cho ta nghe được không?”
Vừa nói Lee vừa có chút hối hận vì sao đã không đến quán rượu mang một bình rượu đi, không lẽ lão già này sẽ đuổi hắn đi mất chứ?
Nhưng ngoài dự liệu là lão Nick lại không nổi giận, ngược lại tránh thân thể, ra hiệu cho hắn vào nhà.
Chỗ vợ của lão Nick bị g·iết vẫn còn được đánh dấu bằng vạch trắng, xung quanh thì không còn gì chắn đường nữa, xem ra những đầu mối đều đã thu thập đầy đủ rồi.
Sau khi Lee vào nhà, liền bị hơi rượu nồng nặc từ trong nhà xộc đến, trong đầu ý thức được có lẽ là lão Nick từ hôm qua đến giờ đã uống hết một ngày rượu.
Những đồ vật bày ở bên trong hơi lộn xộn, nhưng có thể nhận thấy trước đây cũng từng được nữ chủ nhân tỉ mỉ bố trí, trên tủ sách một bên có rất nhiều hình ảnh.
Bên trong là ảnh của lão Nick và vợ, còn có cả con trai của hắn, tất cả đều trông rất hạnh phúc.
“Ngài cũng còn một người con trai đây à? Giờ con của ngài đang ở đâu?”
Trong nhà xảy ra một chuyện lớn như vậy, cho dù hắn có đang ở đâu, lão Nick kiểu gì cũng phải gọi con về mới được.
“Nó c·hết sớm rồi.”
Giọng lão Nick trầm xuống, dường như khi nghe đến con trai thì lại càng mất kiên nhẫn.
“Ta rất tiếc khi nghe được tin này.”
Lee mím môi, chuyển tầm mắt rồi liền thấy được một thứ lộ ra từ trong túi quần lão Nick.
“Ngài cũng có thẻ gỗ này sao? Thẻ của ta được một mục sư ở nhà thờ đưa cho, nói là có tác dụng an thần giúp ngủ ngon, ngài thấy thứ này có ích không?”
Lee chỉ muốn tùy ý tìm một chủ đề nói chuyện phiếm để kéo gần khoảng cách lại, nhưng lại thấy biểu cảm của lão Nick khựng lại, rồi run run tay lấy khối thẻ gỗ kia ra.
“Thứ này, chính là thứ này… Nó đã hủy hoại Neil! Rồi lại hủy hoại Nina! Tất cả mọi chuyện đều đã bị hủy hết rồi! ... Không, không phải! Đây là ân huệ của Chúa, là sự thử thách dành cho chúng ta! Không thể nào….”
“Ngài không sao chứ?”
Lee cau mày, thấy lão Nick giống như bị phân liệt tinh thần, một bên thì ghét bỏ ném khối thẻ xuống đất, một bên thì vội vã nhặt lên, quỳ dưới đất mà run rẩy không thôi.
Trong mắt hắn thì thấy hành động này như do giá trị SAN bị giảm xuống thấp mà khiến cho tinh thần hỗn loạn, Lee hoài nghi không biết mình có thể nắm bắt được thông tin gì từ miệng lão ta hay không.
Cũng may là không lâu sau thì lý trí của lão Nick chiếm lại ưu thế, từ từ bình tĩnh trở lại.
Hắn vẫn còn quỳ dưới đất, nhưng lại khóc òa lên.
“Đừng tin bọn chúng, xã hội hoàng hôn… bọn chúng đã mang con trai ta đi, bây giờ lại mang vợ của ta đi rồi, trước đây ta đã bị bọn chúng mê hoặc, cứu ta với, cầu xin ngươi cứu ta với!”
Đột nhiên, lão Nick tay chân luống cuống bò đến trước mặt Lee, nắm chặt quần áo hắn không buông.
Lực bộc phát của hắn lúc này rất lớn, nếu Lee không dùng đến 5 thành sức lực cũng không thể nào gỡ ra được hắn.
“Được rồi, được rồi, ông đừng nóng, ta sẽ giúp ông, không cần lo, trước tiên phải bình tĩnh lại!”
Sau khi phải dùng đến dỗ dành đủ điều, lão Nick cuối cùng cũng bình tĩnh lại được dưới sự an ủi của Lee, nhìn hắn bằng đôi mắt đục ngầu: “Người ngoài, đừng có tò mò nữa, cũng đừng tiếp tục ở lại đây làm gì, tất cả đều không giống như ngươi nghĩ đâu, trốn đi, chỉ có trốn thật xa, thì mới có thể tạm thời rời xa được sự thật, mới có thể giữ lại chút ngây thơ cuối cùng thôi.”
Lee nỗ lực hiểu được lời của hắn, nhưng luôn cảm thấy lão Nick nói chuyện mâu thuẫn trước sau.
Một bên thì bảo hắn cứu, một bên thì lại bảo hắn trốn.
Vậy thì cuối cùng là hắn muốn mình làm gì đây?
“Ông hãy bình tĩnh lại đã, nói tất cả những gì ông biết cho ta biết, đừng nhìn bề ngoài của ta trông có vẻ bình thường như vậy, thật chất thì vẫn có chút bản lĩnh đấy, đợi sau khi ta biết rõ tình hình, sẽ tự mình đánh giá xem nên làm gì, đến lúc đó cũng có thể xem xét tình hình mà giúp ông được không?”
Có vẻ như lời của Lee đã có hiệu quả, lão Nick im lặng một hồi, rồi mở miệng nói:
“Cách đây hai năm, con trai của ta đã trở về, trước giờ nó đều không giỏi trong việc học hành, chỉ đi khắp nơi tìm việc lặt vặt để kiếm sống, trước đây còn cùng với người ta đến cảng để vận chuyển hàng hóa, đã mấy năm liền không về nhà, mà vào hai năm trước thì nó phấn khởi quay về, nói rằng mình đã tìm thấy công việc muốn dốc sức làm cho cả cuộc đời này, hơn nữa người ở chỗ đó rất hào phóng, mỗi lần hoàn thành một nhiệm vụ đều cho nó rất nhiều vàng, bọn người khốn khổ như chúng ta đâu có biết mấy cái này, dù có lo sợ không biết nó có bị ai lừa hay không, nhưng mà có tiền cũng là một chuyện tốt rồi.”
“Lúc đó ta cũng lo, nên mới đi đến nhà thờ để hỏi cha xứ về việc này có đáng tin cậy hay không, cha xứ cũng không có nói gì, chỉ bảo ta cứ để mọi chuyện tự nhiên, con mình dù gì cũng còn nhỏ, cũng cần phải trải qua khó khăn, rồi sau đó thì tiền mà nó mang về càng lúc càng nhiều, còn xin lại một bức tượng nói là hóa thân của chủ ở thế gian, ta cũng dần dần bị cuốn vào, đầu óc liền trở nên hồ đồ, rồi thị trấn lại bắt đầu có n·gười c·hết, đồ vật xuất hiện trên người những người đó, ta cũng từng thấy trên người con trai ta, lúc đó ta đã viết thư hỏi nó, nó trả lời ta rằng đều là những kẻ báng thần, không cần lo lắng cho c·ái c·hết của chúng làm gì, nên ta cũng không bận tâm nữa.”
Lee đến lúc này mới biết rõ ngọn ngành những thông tin nội tình liên quan đến vụ án mạng, nhưng hắn lại thấy kỳ lạ ở phản ứng của lão Nick khi nghe tin.
“Con trai của ông nói không cần phải lo, rồi ông cũng không để tâm nữa sao? Chẳng lẽ ông không có ý nghĩ muốn báo cảnh sát?”
Lão Nick bị làm ngắt lời, trên miệng lộ ra nụ cười kỳ quái.
“Ngươi cho rằng ở sở cảnh sát không ai biết à? Ha ha, đó đều là những bí mật công khai rồi, có nhiều người đ·ã c·hết như thế, trên người mỗi người đều có thứ đó, có là ai thì cũng đều biết là người của hội hoàng hôn đã làm, nhưng rồi sao? Không ai để ý, vì n·gười c·hết vốn dĩ nên c·hết!”
Nói đến đây thì mặt của lão Nick đã méo mó: “Nhưng mà Nina, Nina nàng……c·hết tiệt, đúng, nàng cũng nên c·hết! Ngày nào cũng lải nhải lải nhải, nàng cũng nên c·hết!”
Lee phát giác lão Nick có gì đó không đúng, đột nhiên đưa tay tát lên mặt hắn.
“Tỉnh lại đi!”
Tiếng vỗ tay vang lên khắp căn phòng, lão Nick dừng lại, rồi run rẩy môi nói: “Mấy người cũng sống không được bao lâu nữa đâu, tất cả những ai đi ngược lại với chủ đều không đáng sống trên đời này!”
Lee đột nhiên cảm thấy một luồng khí lạnh bao quanh người, dường như có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào mình.
Hắn ngay lập tức đứng dậy, nhìn quanh một vòng, rồi dời tầm mắt xuống bức tượng ở góc phòng.
Tượng hình màu trắng như tuyết nhìn thì cứ tưởng đã được lau dọn thường xuyên, nhưng Lee lại mơ hồ nhìn thấy sắc đỏ trong mắt tượng.
Xem ra hắn đã bị cái thứ đó nhìn trúng rồi.
Lee nhíu mày, từ từ ở trong lòng bàn tay tạo ra một khối cầu ánh sáng, ánh hào quang mang theo thần thánh lập tức bao trùm cả căn phòng.
Mà khi ánh sáng chiếu lên pho tượng, chỉ thấy pho tượng từ từ nứt ra, rồi từ bên trong xuất hiện thứ trông như được bao bọc bởi những sợi tơ vậy.