Sau khi đã xác định được chính mình địch nhân, Âu Dương Phi Dương bắt đầu vận dụng chính mình trí tuệ để hoạch định chiến lược.
Trên bàn đặt một cuốn sổ nhỏ, Âu Dương Phi Vân bắt đầu suy tính:
“Thêm bạn bớt thù luôn luôn là lựa chọn chính xác nhất, đối với tông chủ, mình chỉ cần không làm ra điều gì quá phận sẽ không có vấn đề.
Đối với đại trưởng lão, cùng với ông nội là đối thủ chính trị, lại đặc biệt nhìn chằm chằm mình bắt lỗi gây khó dễ.
Chưa kể, còn phải xem ông nội có chấp nhận hay không.”
Còn về phía Tần Thiên Tuyết, từ lần trước gặp mặt đến xem, hắn loại bỏ khả năng mình và nàng có thể xích lại gần nhau.
Dù sao đến ngay cả việc chạm vào mình nàng còn không muốn, thêm nữa khi thấy mình dễ dàng chấp nhận không dây dưa với nàng mà nàng cũng chẳng có quá nhiều biểu lộ là đủ hiểu.
Hắn không phải cẩu, không cần phải dùng chính mình mặt nóng dán người mông lạnh.
Về phía những cái khác tiểu phản phái, những cái là đệ tử nội môn, ngoại môn hắn hoàn toàn có khả năng không chế được khiến chúng không tìm Diệp Phàm gây phiền phức, từ đó không để Diệp Phàm trang bức.
Về phía ngoại môn trưởng lão, hắn thân phận này thêm nữa bỏ ra chút tài nguyên cũng có thể bình định ở.
Chỉ là cần phải có người giá·m s·át tránh cho kết thù với khí vận chi tử mà dây dưa đến hắn mà thôi.
Thế là hắn ghi chép vào trang đầu tiên của cuốn sổ về nội dung bớt thù thêm bạn, sau đó ghi chú một vài cái tên tiểu đệ cần chú ý.
Dù sao dưới danh nghĩa của Thái Hòa phong có một số cái sản nghiệp, cử mấy tên kia tiểu đệ đến đó làm việc là được, bổng lộc chắc chắn hấp dẫn được bọn chúng.
Tiếp đến là vấn đề tài nguyên tu luyện.
Dù là hắn hay Diệp Phàm đều cần phải có tài nguyên tu luyện mới có thể nhanh chóng đột phá.
“Haiz, cùng nhau cắn thuốc thế mà khí vận chi tử lại khác với phản phái. Khí vận chi tử cắn thuốc thì là loại cực phẩm trong đồng cấp, dù là do bản thân tên kia luyện chế hay người khác luyện chế cho.
Còn chính mình cắn thuốc thì chắc chắn không thể là thuốc ngon rồi, chỉ cắn được loại trung bình thôi.
Thêm nữa mình cắn thuốc sẽ mang thêm thuộc tính “khí tức phù phiếm, căn cơ không vững chắc.”
Âu Dương Phi Vân trong lòng thầm thở dài, tay cầm bút nhẹ nhàng viết vào trang sách thứ hai:
‘Chơi thuốc không tốt, có hại cho cơ thể.’
Nhưng không cắn thuốc thì không thể nào theo kịp tốc độ tu luyện của khí vận chi tử, dù hắn có thiên phú tốt nhưng chỉ có thiên phú không thể nào theo kịp được cơ duyên của khí vận chi tử.
Bất chợt, Âu Dương Phi Vân lúc này mới nghĩ tới một vấn đề:
“Thường là khí vận chi tử cắn thuốc không bị sao là do công pháp hoặc cơ duyên từ tiền kỳ giúp tên kia có thể tịnh hóa đan độc để lại dược hiệu. Thế mà mình lại quên mất điều này.”
“Hmm, tạm thời dừng suy nghĩ vấn đề tài nguyên tu luyện đã, mình cần phải xác định khí vận chi tử thuộc mô bản nào đã.”
Ngay sau đó, Âu Dương Phi Vân cất tiếng gọi:
“Người đâu?”
Ngay lập tức có một cái người áo đen xuất hiện quỳ một chân lên sàn đầu cúi thấp cung kính đáp lại:
“Thưa thiếu chủ, thuộc hạ có mặt.”
Đây chính là một cái tử sĩ được Âu Dương gia tộc an bài cho Âu DƯơng Phi Vân làm tay sai.
“Ta cần ngươi phải mau chóng sưu tầm thông tin về một cái ngoại môn đệ tử tên là Diệp Phàm. Cần phải thu thập trong hôm nay những thông tin sau:
Thứ nhất, Diệp Phàm xuất thân gia tộc nếu có.
Thứ hai, hắn từng có hôn phối hay có từng đi qua bất kỳ tông môn nào hay không?
Thứ ba, những thứ Diệp Phàm trải qua từ nhập môn đến hiện tại.
Thứ tư, quan sát xem hắn có đeo cái gì trang sức cổ hay không?
Thứ năm, hắn có thường xuyên trốn trong mình phòng hay là che giấu thứ gì đó trong phòng không?
Cuối cùng, hắn có trồng linh dược hay không?”
Sau khi nghe rõ mệnh lệnh, tên kia người áo đen biến mất khỏi gian phòng.
Trong thời gian chờ đợi, Âu Dương Phi Vân tạm gác lại việc trong tay, bắt đầu đi dạo một vòng quanh Thanh Lam tông để đánh giá tình hình tại nơi đây.
Vừa mới đi ra chính mình đại sư huynh đỉnh núi không lâu, đã xuất hiện hai cái tên đệ tử chỉ liếc mắt thôi cũng phải dán cho mác phản phái.
Cả hai cùng hành lễ và chào hỏi:
“Sư đệ Mạc Quang, sư đệ Trương Tam bái kiến đại sư huynh.”
Hai tên này đều là Thái Hòa phong đệ tử.
Bởi vì Âu Dương Kiêm Trung là Thái Hòa phong phong chủ hay chính là Âu Dương Phi Vân ông nội, còn được gọi là Thái Hòa chân nhân, nên rất nhiều đệ tử ở vào Thái Hòa phong đối với Âu Dương Phi Vân một mặt phục tùng cùng nịnh nọt.
Nhẹ nhàng gật đầu đáp lại cả hai, Âu Dương Phi Vân chậm rãi bước đi, chờ cho hắn bước qua, Mạc Quang cùng Trương Tam lúc này mới đi theo, duy trì khoảng cách phía sau nửa bước chân.
“Trương Tam, ngươi nói xem tông môn chúng ta có bao nhiêu nội môn đệ tử, bao nhiêu ngoại môn đệ tử?”
Trương Tam nghe thấy Âu Dương Phi Vân hỏi lúc này mới đáp:
“Thưa sư huynh, sư đệ không có số liệu chính xác, nhưng có thể tính toán như sau.
Ngoại môn mỗi năm tuyển lấy hơn ba ngàn đệ tử từ mười một tuổi cho đến mười tám tuổi; mỗi năm kẻ nào vượt quá mười tám tuổi mà chưa đột phá ngưng khí cảnh sẽ bị đuổi khỏi tông môn đến vài trăm người.
Hai mươi tám tuổi chưa đột phá đến Hóa Hải cảnh cũng sẽ bị đưa ra khỏi tông môn, có gia tộc thì về gia tộc, không có gia tộc thì sẽ được sắp xếp tới những khu vực tông môn quản hạt hỗ trợ quản lý hoặc tự do trong tu tiên giới, tuy vậy vẫn giữ chức danh đệ tử.
Mỗi năm sẽ có một lần tông môn thi đấu, chỉ mười vị trí đầu mới được phép tiến vào nội môn tu luyện nên thay đổi không đáng kể
Như vậy thì tính mỗi năm sẽ có khoảng ba ngàn người vào tông môn tu luyện, bảy năm sẽ có hai vạn mốt đệ tử, mười bảy năm sẽ có hơn năm vạn đệ tử trong tông môn, còn trải dài ở khắp nơi thì nhiều vô số kể.”
Thiên Huyền đại lục hệ thống tu luyện bao gồm mười cảnh giới: Luyện Thể cảnh, Ngưng Khí cảnh, Hóa Hải cảnh, Kết Đan cảnh, Ngưng Thần cảnh, Sinh Tử cảnh, Niết Bàn cảnh, Ngộ Pháp cảnh, Pháp Thân cảnh, Đế Tôn cảnh.
Tuy nhiên, Đế Tôn cảnh có đến năm vạn năm nay chưa có người nào đột phá tới vì thế mà gọi là chín cảnh giới tu luyện cũng không có gì sai.
Mỗi đột phá một cảnh giới sức mạnh gia tăng không nói còn có tuổi thọ gia tăng đáng kể.
Luyện Thể cảnh tuổi thọ cùng phàm nhân không khác biệt, Ngưng Khí cảnh thì có một trăm hai mươi năm tuổi thọ, Hóa Hải cảnh tuổi thọ đột phá hai trăm, Kết Đan cảnh tuổi thọ lên tới năm trăm năm, Ngưng Thần cảnh tuổi thọ tới một ngàn, Sinh Tử cảnh tuổi thọ đột phá ba ngàn năm, Niết Bàn cảnh là sơ bộ từ bỏ phàm nhân vì thế mà tuổi thọ năm ngàn năm, Ngộ Pháp cảnh bắt đầu cùng thiên địa quy tắc tiếp xúc bởi thế mà tuổi thọ tới một vạn, Pháp Thân cảnh thì không biết giới hạn là bao nhiêu bởi vì thường những người này là thế lực lớn lão tổ tông, họ không bế quan tu luyên chẳng nhẽ lại ra ngoài chạy nhông nhông, dẫn tới thế nhân hiểu về họ không nhiều.
Còn Đế Tôn cảnh nghe nói cùng trời đất đồng thọ, có khả năng phá vỡ thế giới ngăn cách mà đi tới các nơi khác, vì thế mà hiện nay không có Đế Tôn cảnh.
Sau khi nghe Trương Tam phân tích, Âu Dương Phi Vân cũng có trong lòng một con số.
Thanh Lam tông số lượng ngoại môn đệ tử thế mà lên tới năm vạn người, như vậy tính theo tuổi thọ của những đệ tử bị đưa ra ngoài, nếu không có cơ duyên đặc biệt thì Hóa Hải cảnh là lạch trời của họ, hai trăm tuổi là tối đa.
Không kể tới là tử thương do tranh đấu, do yêu thú, do thế lực thù địch trả thù nhưng tổng lại hơn một trăm năm mươi ngàn là có.
Âu Dương Phi Dương lúc này mới hỏi tiếp:
“Nội môn đệ tử thì sao?”
Trương Tam lúc này trả lời:
“Nội môn thì khó tính toán hơn, vì tông môn chỉ lấy mười người đứng đầu ngoại môn mỗi năm hoặc đệ tử đột phá Kết Đan cảnh đưa vào nội môn nên không thể nắm bắt hết được.
Tuy nhiên, tính toán sơ bộ từ đầu vào cùng so sánh với số lượng đệ tử hiện tại của Thái Hòa phong không kể chân truyền là hai trăm người thì mười phong còn lại số lượng cũng không chênh lệch quá nhiều bởi vậy đạt tới ba ngàn người là có thể.”
Âu Dương Phi Vân kinh ngạc hỏi lại:
“Chênh lệch cứ như vậy nhiều sao?”
Lúc này, Mạc Quang mới đáp lại:
“Thưa sư huynh, tông môn chúng ta dù sao cũng là tông môn lớn, nội môn đệ tử cũng là tông môn bộ mặt có khắt khe chút cũng là.
Thêm nữa nội môn đệ tử phúc lợi rất cao, lại không phải như ngoại môn đệ tử tiếp nhận các loại chân tay nhiệm vụ như quản lý mỏ quáng, chăm sóc linh dược viên … mà chỉ cần tu luyện và thỉnh thoảng tiếp nhiệm vụ nên có thể coi họ như binh lính còn ngoại môn đệ tử như dân phu hậu cần phụ trách nuôi sống nội môn.
Như vậy khoảng mười bảy người nuôi sống một người lúc này tông môn mới vận hành trôi chảy.”