Thanh Lam tông, một trong ngũ đại tông môn đứng đầu tại Thiên Huyền đại lục nam vực, chiếm cứ lấy một vùng Thanh Lam núi cao nơi linh khí tràn đầy, cảnh vật tú lệ xứng với “động thiên phúc địa” bốn chữ.
Ấy thế mà lúc này, trên bầu trời tại Thanh Lam tông bỗng trở nên đen kịt, mây đen cuồn cuộn dường như đang tạo thành một lỗ đen khổng lồ.
Tại trung tâm của lỗ đen, tiếng sấm nổ đùng đoàn, từng tia chớp ngoằn nghèo tạo nên một cảnh tượng hết sức kỳ bí.
“Thưa tông chủ, trong tông môn không có ai vừa mới đột phá.”
Lý Thanh Tùng, Thanh Lam tông tông chủ nghe thấy vậy bắt đầu suy tư vuốt vuốt chính mình râu dài.
Nhưng chưa đợi ông ta suy nghĩ bao lâu, mây đen bỗng dưng tản đi một cách kì lạ như lúc nó xuất hiện vậy, không một dấu vết để lần theo.
Lý Thanh Tùng cũng chú ý đến việc này, bỏ qua mọi người, ông ta một mình phi thân lên trên bầu trời hòng nắm bắt lấy một chút manh mối nhằm giải đáp sự kiện bí ẩn lần này.
Trong lúc tất cả mọi người còn đang chú ý đến sự bất thường vừa rồi, không một ai chú ý đến một cái động phủ tu luyện bên trong Thanh Lam tông, nơi mà có một cậu thiếu niên đang xếp bằng ngồi tu luyện.
Trên trán từng giọt mồ hôi rịn ra, gương mặt bỗng trở nên hoảng hốt và sợ hãi nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền, chỉ có miệng mở ra như muốn hét lên thế mà không thanh âm nào thoát ra được.
Bỗng dưng, chàng thiếu niên đó đưa hai tay lên ôm chặt chính mình đầu với tư thế bảo vệ đầu được các chuyên gia hướng dẫn khi gặp t·ai n·ạn.
Sau một loạt những hành động kì quái, cậu chàng bỗng chợt mở trừng đôi mắt của mình, hoang mang nhìn khắp xung quanh.
Miệng cậu mở ra muốn nói điều gì đó, nhưng cõ lẽ vừa mới vào một trạng thái sợ hãi tột độ nên cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại.
“Đây là đâu? Thiên đường hay địa ngục?”
Sau một lúc cố gắng, cậu ta mới có thể thốt ra được một câu nói.
Đối với cậu, cảnh vật xung quanh hoàn toàn lạ lẫm, ánh sáng mờ mờ nhưng cậu lại có thể nhìn được rõ ràng những thứ xung quanh mình.
Cả không gian ước chừng chỉ bằng một căn phòng mười hai mét vuông, không có cửa sổ mà chỉ có một lối ra duy nhất lúc này đã bị một cửa đá lớn chắn ngang, ánh sáng lọt vào qua một vài cái lỗ nhỏ ở trên đỉnh đầu.
Chẳng cần phải tìm ai xác minh, cậu cũng hoàn toàn chắc chắn mình đang ở trong một hang động, xung quanh không có lấy một chút thực phẩm hay nước uống nào, chỉ có hai bức tranh thư pháp viết chữ tĩnh và chữ lặng treo ngay ngắn trên tường.
Đang lúc vẫn còn hoang mang, bỗng cậu chàng rú lên một tiếng, ôm c·hặt đ·ầu ngã vật ra đất b·ất t·ỉnh nhân sự.
Một ngày sau, cậu ta mới tỉnh dậy gương mặt lúc này đã bớt đi vẻ hoang mang nhưng nhiều hơn một chút lo lắng.
Giới thiệu đôi chút về cậu thiếu niên này, hay chính xác hơn là phần linh hồn đang nằm trong thân xác cậu thiếu niên.
Tên cậu chàng là Phạm Thành Trung, một chàng nghiên cứu sinh ngành kinh tế học đến từ Trái Đất thể kỷ 21, cũng là một start up trẻ đầy tiềm năng.
Tuy nhiên, tại trong ký ức gần nhất của mình về bản thân khi còn ở Trái Đất, Phạm Thành Trung đêm hôm đó đi tiếp rượu các nhà đầu tư cho dự án của mình.
Lúc về, bất chấp mọi người đã khuyên can anh ta mặc kệ quy định đã uống rượu bia thì không lái xe dẫn tới trên đường gặp t·ai n·ạn.
Chiếc xe do anh lái đã đâm thẳng vào một chiếc container và rồi thì anh chàng đã xuất hiện trong thân xác này.
Còn về thân xác này, thuộc về một cậu thiếu niên mười bảy tuổi tên là Âu Dương Phi Vân, cháu trai của Thanh Lam tông nội môn nhị trưởng lão, tu luyện gặp biến cố mà tẩu hỏa nhập ma dẫn đến một mệnh ô hô.
Lúc này mới để linh hồn của Phạm Thành Trung xuyên qua mà nhập vào.
Trái với những người xuyên việt khác khi mới xuyên qua đã có thể ngay lập tức thích nghi với thế giới này, thậm chí còn vui vẻ bắt đầu thay thể nguyên thân cuộc sống, Phạm Thành Trung lúc này đầy vẻ sầu lo.
Phạm Thành Trung xuất thân từ một gia đình bình thường, bố mẹ đã rất vất vả lam lũ để nuôi hai chị em Trung ăn học.
Chị gái cậu đã yên bề gia thất, còn bản thân cậu thì từ nhỏ sống dù không thiếu thốn nhưng cũng không phải dư dả gì, thêm vào cậu trưởng thành khá sớm v·a c·hạm nhiều nên khi đi học cũng tích lũy được một chút nền tảng bắt đầu khởi nghiệp.
Thêm nữa bản thân lại còn là nghiên cứu sinh kinh tế học tại một trường đại học danh giá, Trung chính là niềm tự hào của bố mẹ.
Mọi thứ đang vận hành thuận lợi thì lại x·ảy r·a t·ai n·ạn, điều này làm cậu hết sức lo lắng không biết bố mẹ mình sẽ ra sao sau khi nhận được tin dữ.
Thêm nữa khoản tiền các nhà đầu tư đã đổ vào vận hành giờ cậu c·hết đi không biết anh em có kịp thời chống đỡ cho dự án để tiếp tục hay không.
Nếu không khoản tiền đền bù cũng sẽ ảnh hưởng đến những người anh em tốt đã tin tưởng đồng hành cùng cậu, thêm vào nữa là ảnh hưởng tới bố mẹ cậu.
Thở dài một hơi, cố gắng trấn an chính mình nhưng mà cậu vẫn không tài nào bình tâm nổi.
Trong lúc bất giác cậu đã kích hoạt trận pháp, mở ra động phủ đi ra ngoài.
Lòng đầy nặng nề, bước chân trĩu nặng, cậu đi ra ngoài.
Bỗng một thanh âm vang lên:
“Thiếu chủ, Thiên Tuyết cô nương đến tìm ngài.”
Không biết có phải do thân thể hay do linh hồn của Âu Dương Phi Vân vẫn có chút ảnh hưởng, thế mà Phạm Thành Trung chợt đáp lại:
“Ta đã biết.”
Rồi sau đó di chuyển đến chính mình thư phòng gặp mặt Tần Thiên Tuyết.
Bước vào trong phòng, ‘Âu Dương Phi Vân’ còn chưa kịp mở lời, một cái giận dữ thanh âm đã vang lên trước.
“Âu Dương Phi Vân, ngươi thật là quá đáng, Diệp Phàm sư đệ có ơn cứu mạng với ta, vì thế mà ta mới đem tài nguyên cho hắn coi như lời tạ ơn. Vậy mà ngươi lại ngang nhiên cử người đi quấy rầy Diệp sư đệ.”
Nhìn trước mặt một cái tuyệt sắc giai nhân, âm thanh của nàng dù đang chứa đựng sự tức giận mà vẫn thanh thúy và quyến rũ lòng người, Âu Dương Phi Vân lại chẳng nổi lên một chút gợn sóng nào vì giờ cậu đâu có tâm trạng để mà cảm nhận chứ.
Thấy người đối diện trầm mặc, Tần Thiên Tuyết lại càng tức giận nói:
“Ta biết ngươi ưa thích ta, nhưng cũng không vì thế mà ngươi có quyền can thiệp vào việc ta tiếp xúc với bất kỳ ai. Ngươi còn chưa đuổi tới ta đâu đã quản rộng như vậy thì sau này không biết ngươi còn quá đáng như thế nào chứ?”
Thấy Âu Dương Phi Vân tiếp tục trầm mặc, Tần Thiên Tuyết lúc này tiến lại gần dùng linh khí đẩy nhẹ Âu Dương Phi Vân, lúc này hắn mới định thần lại và chú ý đến nàng.
Từ ký ức của nguyên thân, Phạm Thành Trung hiểu rõ mối quan hệ giữa cỗ thân thể này đối với giai nhân trước mắt, cũng chỉ là một cái liếm cẩu liếm hoài mà không được thôi.
Trước đó, Tần Thiên Tuyết tiến vào Đại La Sâm Lâm làm nhiệm vụ không may bị cường đại yêu thú trọng thương.
Trong giờ phút cấp bách được một cái ngoại môn đệ tử tên là Diệp Phàm liều mình cứu giúp vì thế mà thành công thoát nạn.
Bởi vì duyên cớ đó mà khi trở về tông môn, nàng chủ động giúp đỡ Diệp Phàm nhiều thứ cũng như đưa qua nhiều loại tài nguyên để trả ơn cho Diệp Phàm.
Tất nhiên, trong số tài nguyên đó có nhiều bảo vật là quà tặng của Âu Dương Phi Vân vì theo đuổi nàng mà tặng cho dẫn tới khi Âu Dương Phi Vân biết chuyện đã sai người đi làm khó dễ Diệp Phàm.
Thế mà mấy tên tay sai đó lại không phải là đối thủ của Diệp Phàm dẫn tới b·ị đ·ánh bại khiến Âu Dương Phi Vân tức tối lao đến chất vấn Diệp Phàm:
“Ngươi dám to gan trong tông môn đả thương đồng môn, như thế không coi môn quy ra gì sao?”
Diệp Phàm chỉ bình tĩnh đứng ở điểm cao đạo đức đáp trả:
“Hai tên đệ tử này rõ ràng ra tay với ta trước, không có lý nào mà người khác đánh ta mà ta lại phải đưa thân cho người ta đánh cả.”
Do đánh nhau động tĩnh khá lớn dẫn tới rất nhiều đệ tử tiến đến xem náo nhiệt, mặc dù hắn không coi ra gì nhưng cũng khiến hắn không tiện ra tay nên chỉ xám xịt dời đi vì chính mình mặt mũi.
Cuối cùng bởi vì chuyện này, lại thêm việc tiểu đệ báo rằng Tần Thiên Tuyết biết chuyện tỏ vẻ không vui còn nói lời trách cứ hắn dẫn đến trong lòng đầy tức giận.
Sau đó hắn đi bế quan nhưng trong lòng không yên dẫn đến tẩu hỏa nhập ma mà một mệnh ô hô.