Trong làng không chỉ có mấy thế gia, tiên sĩ ẩn cư cũng rất nhiều. Thí dụ như lão Bốn chuyên đi gác cổng làng, hàng ngày lão ta ngồi trên cái ghế bành cũ kỹ, tay phe phẩy cái điếu cày với tàn thuốc lá, đội cái nón lá rách ngang mặt, che đi nửa khuôn hình.
Chẳng ai bắt bớ gì lão ta, nhưng cái tính buông thả của lão già này thì không ai quản được. Chính lão đầu này tự dựng lên cái chốt cổng làng, kẻ nào muỗn vào làng sẽ tự ý thu tiền, không tiền thì cút.
Lão Bốn họ Nguyễn, tên đệm Văn - Nguyễn Văn Bốn, tuy cùng họ Nguyễn nhưng không hề can dự gì đến Nguyễn Thị gia. Lão ta năm nay đã ngoài 60, sống buông thả từ hồi niên thiếu, lại giỏi ăn chơi nên bây giờ nghiệp mới quật. Không gia, không nghiệp, không sản, sống vật vạ lang thang, chui rúc nơi cổng làng. Lấy thu tiền vô lý làm công việc chính, thỉnh thoảng ra sông Cầu mò thêm đôi chút đồ mặn, lấy rượu và thuốc lào làm thú vui. Cái vốn làm nông thì không quên được.
Hôm nay, làng cổ Thổ Hà đón một đoàn người mới ghé thăm. Họ có già có, trẻ có, tầng lớp xã hội đều có. Kẻ bước đầu, ưỡn ngực bước thẳng đi tới, lão này mặc trên người bộ y phục Giao Lĩnh trắng nhẹ ngả màu. Lão ta cúi đầu:
“ Tiền lão, có thể cho ta thông chốt cổng hay không?”.
Lão Bốn ngồi thẳng, rít mạnh hơi thuốc lào, vẻ mặt mê man. Lão ta gõ lọc cọc chân điếu cày lên cái bảng gỗ bên cạnh, trên bảng gỗ ghi rõ bằng phấn trắng:
« Vào làng: 50 kim tệ
Ra làng: 100 kim tệ »
Giọng lão Bốn trầm, giọng khàn khàn:
“ Nhìn thấy rồi đấy! Không có tiền thì phắn!”.
Lão ta lướt qua một lượt, đôi chút do dự, vẻ khó nghĩ. Sau vẫn lấy từ trong túi áo đủ số tiền, đưa cung kính cho lão Bốn, không dám ho he điều gì. Tên này bình thản đi vào, không quên cảm tạ. Lão Bốn hô lớn:
“ Các ngươi, thấy rõ rồi đấy! Có tiền thì bước qua, không có tiền mau cút về!”.
Đám người muốn vào làng, ngoan ngoãn bước đến đưa tiền lần lượt, rất trật tự. Cho đến một kẻ, hắn khoác trên người bộ Nhật Bình ai nhìn rõ cũng hiểu đây là con nhà quyền quý. Không một lời cứ thế bước vào, lão Bốn ngứa mắt, lấy chân điếu cày chặn kẻ này.
“ Tiểu tử, ngươi mù chữ hay ngu si? Không thấy bảng gỗ lão đây viết sẵn à? Còn dám bước tiếp?”.
Đằng sau tên này còn có hai tên Quyền Tu tam trọng ngũ đại cảnh, muốn tiến đến cản lão Bốn. Chỉ là chưa kịp đưa tay gạt cái điếu cày, thì đã bị uy áp lão Bốn đè nén, mặt dí sát đất. Lão Bốn trừng mắt nhìn hai kẻ này, giọng khàn nói to:
“ Hỗn xược! Muốn làm càn hay gì?!”.
Rồi lão Bốn giáng uy áp xuống đầu tên vương gia này, miệng hôn trọn đất, nhục không thể tả. Lão ta trừng mắt nhìn tên này:
“ Đừng nghĩ bản thân có đôi chút máu loãng vương giả là cao quý, cỡ như ngươi chưa đáng để lão phu bỏ vào mắt. Cho dù cả hoàng tộc Đại Ngu các ngươi hôm nay đến đây, cũng chưa chắc có thể làm gì lão phu. Hiểu chứ?!”.
Tên này run rẩy, đôi phần sợ hãi. Răng vẫn nghiến chặt, tay siết lại bất cam nhưng chỉ còn nước cầu xin:
“ Tiền bối trên cao tại thượng không chấp nhặt trẻ ranh. Ta có mắt mà như mù, không thấy núi Thái Sơn. Xin tiền bối tha cho một mạng!”.
Lão Bốn tắt đi luồng uy áp, ba kẻ này run rẩy đứng dậy. Bây giờ, lại như con chó cụp đuôi cúi đầu trước lão Bốn. Nhiều kẻ giấu thân thể đằng sau chỉ sực cười, cười trong lòng.
Bên bờ sông Cầu, có một gốc cây đa ngàn năm tuổi đứng sững, vết tích năm tháng không che lấp. Vỏ cây sần sùi, thô ráp, rễ bay như thả chỉ xuống đất, tán cây rộng ngàn thước. Bên dưới gốc cây có một ngôi miếu nhỏ, trong miếu thờ Sơn thần. Bên cạnh ngôi miếu có một bàn cờ đá, bàn cờ đá này rất hay được mấy lão đầu kỳ cựu tận dụng. Họ đánh sờ sau những giờ ra đồng, đôi khi cũng là khách cư ngụ đến chơi.
Hôm nay, trong làng lão Lý với lão Lục đang so tài đọ nghệ. Nước cờ tướng nào cũng đều là nước cờ cao siêu, mỗi nước đi đều là vạn nước kế tiếp, họ vừa đánh vừa nói chuyện, giọng rất sảng khoái:
“ Lão Lý, hôm nay lại có mấy tên đi đến dòm ngó Mộc Bản Độc Tự Kinh của làng ta. Ông nghĩ sao?”.
“ Lão Lục à, sao ông cứ phải lo xa đến thế chứ? Vị tiền nhân kỷ trước còn chưa động ý phàm, việc gì đã đến ta lo. Hơn nữa, lão Bốn rất chuyên cần chuyện này kia mà”.
“ Nghĩ cũng không sai! Dù sao Mộc Bản Độc Tự Kinh cũng toạ chấn cái làng cổ này lâu rồi, khéo sao không lo được! Hầy… ! Mà hôm nay con mẹ Phốc lại đến đánh nhau với một thằng nhóc, Nguyễn Thị lụi tàn đúng là số trời mà”.
“Tên nhóc Trần Gia đó, trong ba năm đã đạt đến Kiếm Tu tam trọng nhất đại cảnh, tuyệt đối không phải tầm thường. Thật là, không hiểu hắn đạt được cơ duyên tạo hoá gì nữa”.
“ Kiếm Tu tức tu kiếm, nghĩa là tu sắc bản tâm… . Đời nào mà chẳng có kẻ giỏi, mấy lão đầu chúng ta quan tâm làm gì. Có điều, sau hôm nay Nguyễn Thị tận diệt thật rồi!”.
“ Số trời định, Không quản được! Nguyễn Thị mục nát đã lâu, hôm nay hắn không diệt thì mai cũng có kẻ khác diệ cớ gì quan tâm ?!”.
“ Tập trung! Tập trung! Tiếp cờ ta này, lão Lý!”.
“ Được!”.
[ Trần Phủ ]
Không khí nơi đây nóng như cái lò nung gốm, nó toát ra từ khí nén trong kinh mạch lão Phốc. Hạo Dương bao quanh hắn là luồng kiếm khí thủy ngũ hành, tất nhiên sẽ không nóng. Thanh kiếm trên tay hắn lúc này uy lực cực lớn, sắc vô ngần sắc, khí tụ bản nguyên.
Trên mi tâm hắn, thoắt ẩn thoắt hiện ấn đường hình giọt nước, con mắt chuyển sang xanh lam đặc trưng. Hắn hô lớn:
“ Trần tộc nhất kiếm kỹ: Thanh Long Độc Kiếm - Tam thiệu kiếm pháp: Nhất Thủy Vô Lộ Trảm!”.
Lão Phốc giống như con hổ gầm, phi tới, lúc trái lúc phải, thoắt ẩn biến hiện. Lão nhảy xồ lên bỗng hoá vạn hổ dữ, lao đến. Vuốt lửa rực trời, một khắc vạn cấu xé. Nhưng bà ta đã quên một điều rằng “thủy khắc hoả” võ nghệ Nguyễn Thị điểm yếu chính là lửa, lửa khắc hoả là không thể nào.
Thanh kiếm trên tay Hạo Dương không hề xê dịch dù chỉ là một chút, khí nén kiếm khí thủy ngũ hành đã biến mất, lưu lại dấu vết trên người lão bà Phốc. Trong cái chớp mắt, vạn vết chém bộc phát, lửa bị dập tắt biến hoá hư không, không chút dấu vết chỉ còn khí thủy.
Bà ta ngã xuống, máu tuôn thẫm đất, khẽ nhìn lần cuối rồi tắt thở, tầm mắt sẫm tối. Hạo Dương hắn đưa thanh kiếm về lại đúng gian nhà, ánh mắt nhìn xác c·hết vô hồn, vẻ mặt vô cảm, dường như đã quá quen với chuyện này.
Hắn chỉ cảm khái, không buộc miệng, thầm nghĩ:
- Vốn dĩ ban đầu cũng muốn cùng bà đấm đá qua lại một lượt, nhưng để Yên Thế đệ nhất quyền vào tay bà đúng thật là tự diệt. .
Lúc ấy, thằng cháu Phúc đích tôn của lão bà này chạy đến, khóc nức nở. Trên tay hắn cầm, một thanh đao gỉ sét, định nhảy vồ đến, vừa chạy vừa gào:
“Mày dám g·iết bà ta, ta liều mạng với ngươi!”.
Hắn nhìn lại, khuôn mặt tên này đã sưng tím tái, bầm dập đến mức khó chấp nhận được, máu chảy rỉ qua nhiều lớp băng keo. Lúc ấy cũng vừa nhớ ra, chính hắn đã giã cho tên này một trận.
Chỉ là cây đao chưa đến gần, tên này lĩnh trọn một cú đá thẳng vào lồng ngực, cực kỳ đau đớn. Cú đá văng tên này đến trước xác bà hắn, Phúc ôm ngực đau đớn ngồi dậy, lấy tay chống mà vẫn run rẩy không ngừng. Hắn ho ra máu, thở dốc hổn hển.
Không kịp phản kháng, thanh đao hắn vừa cầm đã kề trước cổ, đối diện với hắn là một Hạo Dương lạnh lùng vô cảm. Hạo Dương cười nhạt, vẻ mặt khinh bỉ hiện rõ qua ánh mắt.
Phúc nghiến răng nhìn lại, hắn lại thấy buồn cười hơn, y chỉ nói duy nhất một câu:
“ Mà ngươi đến đây cũng tốt, dọn cho ta cái xác hôi hám này đi!”.
Đến lúc này tên này vẫn cố già mồm:
“ Một ngày nào đó ta g·iết ngươi!”.
Lúc này hắn cười khoái, cười như chưa bao giờ được cười nhìn tên này cười thầm
- Một con kiến chẳng có chút sức lực nào cũng muốn chống lại bàn chân dẫm lên, bộ dạng bây giờ chẳng khác gì con chó.
Hắn vẫn nói :
“ Được thôi! Ta đợi ngươi !!”
Hắn ngẫm lại:
- Năm xưa nếu không phải lão Cung - ông hắn thì...
“ Ta g·iết mày!”. Phúc già mồm.
Hắn nheo mắt khó chịu, một bạt tay vung tới, tên này ngã sõng soài. Hắn lúc này cũng phải gào lớn:
“ Cái sức bản thân còn chưa đủ sống đến ngày mai thì đừng có thách thức kẻ khác, không muốn Yên Thế đệ nhất quyền tuyệt diệt còn không mau cút! Phí sức lão Cung... ”.
Tên này cũng muốn phản kháng nhưng trước đó đã bị hắn dẫm mạnh lên mu bàn tay, cả chi t·ê l·iệt. Hắn bỏ chân quay người lại, nói thách thức:
“ Dọn cái xác đi, không khí bẩn lắm rồi!”.
Hắn quay người bước vào bên trong. Bên ngoài này Hùng nghe được, xót tận cõi lòng, chỉ có thể bê xác bà hắn mà đi về. Chính hắn cũng hiểu rằng, bây giờ mình không hề có sức phản kháng.
Quay lại nơi đọ kỳ nghệ.
Lão Lý với lão Lục vẫn si mê đọ cờ, một nước pháo bắn chéo, định đoạt trận đấu. Lão Lục thua mà lòng không cam, chép miệng mấy hồi, còn lão Lý cười vui lắm. Họ vẫn trò chuyện sảng khoái:
“ Đó lão Lý, ta đã bảo là thiện duyên mà! Nguyễn Thị chưa tuyệt diệt, Yên Thế đệ nhất quyền cũng vậy.”
“ Lão Cung hi sinh cho con cháu tiếp dõi ba đời quả đáng khen. Tên nhóc đó tuy ác đôi điều nhưng về cách ứng nhân xử thế thì khỏi bàn. Nguyễn Thị còn con cháu, Yên Thế đệ nhất quyền vẫn chưa tuyệt. Mà cho dù tuyệt ở địa chấn này thì vẫn còn rất nhiều địa chấn khác. Yên tâm, yên tâm!”.
“ Nào, lão Lục. Ta tiếp ván nữa!
“ Ngày nào cũng thua, xem ra ông không có chữ “phục” rồi!”.