Trình Tuế Ninh từ từ mím môi, tim đập liên tiếp hai nhịp, cô không biết phải nói gì.
“… Tôi…”
Chu Ôn Yến cười, “Thật sự nhìn tôi à?”
Trình Tuế Ninh cúi thấp đầu, “… Không… không có.”
Chu Ôn Yến vẫn đang cười.
Nhưng cả hai không nói gì thêm nữa, anh thu hồi ánh mắt, nhìn trở lại sách giáo khoa, như thể cảnh vừa rồi chưa từng xảy ra vậy.
Trình Tuế Ninh ngồi bên cạnh anh một tiết học, và cô cũng rối bời cả một tiết học đó.
Ngay khi chuông reo, cô đứng bật dậy như bị dị ứng, không quan tâm đến phản ứng của Chu Ôn Yến, trực tiếp quay về chỗ của mình.
Lê Lê ngẩng đầu nhìn thấy cô, “Ninh Ninh, đi nhà vệ sinh à?”
Trình Tuế Ninh khựng lại một chút, nói chậm rãi: “Ừ.”
Có lẽ vì không có giáo viên nên học sinh ở hành lang ồn ào hơn bình thường. Lê Lê khoác tay Trình Tuế Ninh, có mấy nam sinh lớp bên cạnh nhìn thấy Trình Tuế Ninh, cố tình gọi tên cô.
Trình Tuế Ninh theo phản xạ ngoái đầu lại, mấy nam sinh thấy cô nhìn về phía mình, càng cười cố ý hơn.
Lê Lê kéo kéo tay Trình Tuế Ninh, “Đừng để ý tới bọn họ.”
Chu Ôn Yến vừa ra khỏi cửa lớp đã thấy cảnh này, anh lười biếng nhìn một lúc, bên cạnh Lộ Dật Luân nói: “Thật được hoan nghênh.”
Nói xong cậu ta còn huých Chu Ôn Yến, vẻ mặt hơi xấu xa, “Khi nào cậu có liên hệ với Trình Tuế Ninh vậy, cậu ấy còn đến dạy kèm cho cậu nữa.”
Chu Ôn Yến tâm trí không ở đó, lúc đầu không đáp lời, nghĩ đến điều gì đó, khóe miệng hơi cười: “Giáo viên bảo thế.”
“Hả?” Không phải câu trả lời Lộ Dật Luân muốn nghe, “Chậc, còn tưởng sức hấp dẫn của cậu lớn đến mức ngay cả Trình Tuế Ninh cũng không thoát được chứ.”
Về sau, có vẻ buổi dạy kèm một đối một chỉ có mỗi tiết học đó.
Sách giáo khoa của cô để ở chỗ anh khá lâu, lâu đến mức Trình Tuế Ninh gần như quên mất chuyện này.
Ngày hôm đó có lẽ là ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ đông.
Thi cử đã kết thúc, nhà trường biết học sinh đều không tập trung, nên sắp xếp một buổi diễn thuyết ở hội trường lớn, nhấn mạnh tầm quan trọng của lớp 12, sợ chỉ trong vỏn vẹn hơn mười ngày bọn họ sẽ chơi bời quá đà.
Buổi diễn thuyết đó, Chu Ôn Yến đến rất muộn.
Chỗ ngồi của anh ở sau Trình Tuế Ninh một hàng, anh vừa ngồi xuống, Lộ Dật Luân hỏi: “Đi đâu vậy?”
Chu Ôn Yến trả lời rất tùy ý, “Có chút việc.”
Lộ Dật Luân không hỏi kỹ, cậu ta nhìn ông cụ tự xưng là nhà giáo dục tâm lý học nổi tiếng trên sân khấu với vẻ đau đầu, “Ông ta rốt cuộc còn nói bao lâu nữa, tốc độ nói chậm chạp muốn chết, tôi đã ngủ một giấc rồi mà ông ta vẫn chưa xong.”
Chu Ôn Yến không lên tiếng, các nữ sinh trước sau trái phải đều tập trung ánh mắt về phía anh vì anh xuất hiện. Anh hạ tầm mắt xuống ghế phía trước, bỗng dừng lại một giây, chớp mắt.
Hội trường lớn của trường Số Bảy hơi cũ, vân gỗ trên ghế đã bong tróc một chút, vải đỏ cũng cũ kỹ rách nát. Vì quá cũ nên máy điều hòa cũng không có tác dụng gì, tiếng hoạt động rất lớn, nhưng hầu như không cảm nhận được gió ấm.
Nữ sinh phía trước rất sợ lạnh, bên ngoài đồng phục còn mặc thêm một chiếc áo khoác lông cừu màu trắng. Đuôi ngựa buộc thấp và tùy ý, có vài sợi tóc rối rơi vào hõm cổ. Chu Ôn Yến nhìn đoạn cổ và mái tóc đó, lòng bàn tay anh không hiểu sao ngứa ngáy, muốn giúp cô chỉnh lại mái tóc cho ngay ngắn.
Lộ Dật Luân lải nhải nói nửa ngày, phát hiện Chu Ôn Yến không đáp lại gì cả, đề tài lại quay về ban đầu, “Cậu vừa bị Thư Duyệt gọi đi tỏ tình à?”
Chu Ôn Yến không nghe rõ cậu ta đang nói gì, đáp lấy lệ: “Ai cơ?”
Lộ Dật Luân thật sự chịu thua, “Thư Duyệt đó! Cậu ta theo đuổi cậu gần cả học kỳ rồi, nói hôm nay nhất định phải có được cậu.”
Trình Tuế Ninh ở hàng trước cử động một chút, có lẽ cô cũng cảm thấy tóc cọ vào da ngứa ngáy, giơ tay gãi gãi. Nhưng cô gãi không đúng chỗ, chỉ làm cho làn da ở đó đỏ lên, không có tác dụng gì khác.
Chu Ôn Yến khẽ nheo mắt, ánh nhìn vốn định thu lại, giờ lại nhìn thêm một cái nữa so với kế hoạch ban đầu.
“Cậu nói với Thư Duyệt thế nào? Đồng ý chưa?” Lộ Dật Luân vẫn đang hỏi.
Lê Lê ngồi bên cạnh Trình Tuế Ninh, dường như cũng nhận ra cô không thoải mái, giúp cô kéo những sợi tóc ra.
Trình Tuế Ninh giơ tay nới lỏng dây buộc, tóc rũ xuống sau gáy, che đi phần da trắng ấy.
Chu Ôn Yến cụp mi mắt xuống, khóe miệng mỉm cười, đầu ngón tay vẫn còn ngứa ngáy, trong lòng hơi tiếc nuối.
“Cười đểu thật.”
Lộ Dật Luân nhìn anh vài cái, vừa định nói gì thêm thì điện thoại của cậu ta rung lên.
Lộ Dật Luân ngẩng đầu liếc nhìn giáo viên, thấy các thầy cô cũng bị ông già trên sân khấu làm cho mụ mị cả rồi, yên tâm mạnh dạn lấy điện thoại ra xem.
[Anh Lộ, Chu Ôn Yến thật sự ở bên Thư Duyệt rồi sao?]
[Anh Lộ anh Lộ, vừa nãy Thư Duyệt nói cậu ta tỏ tình thành công rồi, thật không vậy?]
…
…
Lộ Dật Luân ngẩng mắt, ánh nhìn lại hướng về phía Chu Ôn Yến, nụ cười của anh nhạt đi một chút, nhưng trông tâm trạng không tệ.
Chẳng lẽ thật sự ở bên nhau rồi?
Không phải chứ, Thư Duyệt quấn lấy cậu ta đâu phải một hai ngày, trước đây thấy cậu ta cũng chẳng có hứng thú gì mà.
Cậu ta lại nghiêng đầu nhìn về phía Thư Duyệt bên kia, má cô ta hồng hồng, toàn vẻ e thẹn của thiếu nữ, mấy cô bạn thân bên cạnh đang nói chuyện với cô ta. Cô ta nửa như cười nửa như giận, ánh mắt còn liếc về phía bọn họ.
Cô ta vừa nhìn, không ít người trong lớp cũng nhìn theo.
“Đệt, không phải chứ.”
Lộ Dật Luân vừa định đưa điện thoại cho Chu Ôn Yến để anh tự xem.
Nhưng thầy giáo đột nhiên đứng dậy, dường như cảm thấy điều gì đó, ánh mắt cũng nhìn về phía bọn họ.
Lộ Dật Luân giật mình, vội vàng cất điện thoại đi.
Trình Tuế Ninh biết chuyện này sau đó năm phút, từ miệng nữ sinh bên cạnh.
Cũng không biết tin tức truyền đi thế nào, mới được bao lâu mà gần như ai cũng biết rồi.
“Thôi đi, tim mình vỡ nát rồi.”
“Vậy cậu cũng mạnh dạn như Thư Duyệt đi, vừa nãy trước khi vào hội trường, cậu ta đã chặn đường Chu Ôn Yến, nói không đồng ý thì không cho cậu ấy đi.”
“Trước đây không phải nói Chu Ôn Yến đang hẹn hò với một em khóa dưới sao?”
“Chia tay rồi đó, lâu rồi, lâu lắm rồi không thấy em khóa dưới đến tìm cậu ấy.”
“Biết vậy mình cũng thử xem.”
…
Trình Tuế Ninh nắm dây buộc tóc vô thức dùng sức, đến khi dây buộc đứt, đập vào mu bài mới phản ứng lại.
Lê Lê thấy vậy, ánh mắt lo lắng nhìn cô.
Trình Tuế Ninh cười một cái, lắc đầu.
Buổi diễn thuyết dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, Trình Tuế Ninh đi theo đám đông đứng dậy, mọi người động thì cô cũng động. Vì tin đồn Chu Ôn Yến và Thư Duyệt ở bên nhau vừa nãy, lớp họ, không, không chỉ lớp họ, gần nửa hội trường đều đang bàn tán về họ.
Ánh mắt mọi người đều thấp thoáng nhìn.
Trình Tuế Ninh đợi đám đông, cuối cùng cũng ra khỏi chỗ ngồi đến được lối đi, vừa ngước mắt lên đã phát hiện Chu Ôn Yến lại đang ở ngay trước mặt cô.
Lê Lê ở phía dưới, ngón tay dùng sức kéo kéo áo cô, Trình Tuế Ninh cúi đầu trông có vẻ không có phản ứng gì.
Nhưng Trình Tuế Ninh nhịn được, có những nữ sinh khác không nhịn nổi.
Dù xung quanh ồn ào, các thầy cô cũng không quản xuể, người trong cuộc đang ở trước mặt không hỏi thì phí.
“Chu Ôn Yến.” Nữ sinh đó mạnh dạn gọi tên anh.
Chu Ôn Yến quay đầu lại, cụp mắt nhìn qua. Nữ sinh đó không ngờ anh lại để ý đến mình, kích động vô thức tiến lên gần hơn, Trình Tuế Ninh đang ở phía trước cô ta, bị cô ta áp sát như vậy, trọng tâm hơi mất thăng bằng, chân lại đang ở bậc thang, mắt cá chân bị vấp.
Cô đầu nặng chân nhẹ sắp ngã, Lê Lê định kéo cô nhưng không kịp.
Hơi thở của anh từ từ xâm chiếm, giơ tay đỡ nhẹ eo cô.
Trình Tuế Ninh mặc rất dày, nhưng vẫn không nhịn được rùng mình.
Anh thấy cô đứng vững thì lập tức buông tay.
Nữ sinh vội vàng nói với Trình Tuế Ninh một câu xin lỗi, rồi vội vã tiếp tục hỏi Chu Ôn Yến, “Thư Duyệt nói đang ở bên cậu, có đúng không?”
Anh nhíu mày, Trình Tuế Ninh không biết có phải ảo giác không, cô cảm thấy Chu Ôn Yến nhìn cô một cái.
“Cậu ta nói vậy à?” Chu Ôn Yến hỏi.
“Ừ.”
Sắc mặt anh hơi trầm xuống, không lên tiếng nữa.
Tất cả mọi người đều coi thái độ của anh là mặc nhiên công nhận.
Kể cả Trình Tuế Ninh.
Trình Tuế Ninh về đến lớp, một mắt đã thấy mấy quyển sách văn đặt trên bàn.
Lê Lê thấy cô đứng đó không động đậy, tưởng cô buồn vì Chu Ôn Yến có bạn gái, hạ thấp giọng nói nhỏ với Trình Tuế Ninh: “Cậu đừng khóc nhé.”
Trình Tuế Ninh ngẩng đầu, “Sẽ không khóc đâu, mình không có ý nghĩ đó, cậu biết mà.”
Trong lúc cô nói chuyện, Thư Duyệt vào lớp, mọi người trong lớp bắt đầu trêu cô ta—
“Chúc mừng nhé, đạt được điều mong muốn.”
Thư Duyệt cười phóng khoáng và đắc ý, “Dĩ nhiên rồi.”
Chu Ôn Yến dừng bước ở cửa lớp, sắc mặt anh trông không được tốt lắm, nói với Thư Duyệt: “Cậu ra đây một chút.”
Sắc mặt Thư Duyệt thay đổi, nụ cười không đổi, nhưng mặt hơi trắng bệch.
Cô ta đi theo Chu Ôn Yến ra cuối hành lang, Chu Ôn Yến không dựa thẳng vào tường, tay tùy ý gác một bên, dáng vẻ hơi phóng túng. Sau lưng anh chính là con phố Ngô Đồng nổi tiếng bên ngoài trường Số Bảy, cả con phố hai bên đều trồng những cây ngô đồng cao lớn, vào mùa đông lá nửa vàng nửa đỏ, gió thổi bay một mảng.
Gió thổi bay cả vạt áo và tóc mái của Chu Ôn Yến, Thư Duyệt không nỡ dời mắt đi, cứ nhìn một cái là tim lại rung động thêm một phần.
Chu Ôn Yến đưa tay vuốt lại mái tóc bị gió thổi rối, thái độ lạnh nhạt, “Cậu nói lung tung cái gì vậy?”
Thư Duyệt sững người, tim đập rộn ràng vừa nãy biến mất một nửa, khóe mắt bị một câu nói của anh làm cho đỏ lên, hơi cứng đầu, “Em không nói lung tung.”
Đuôi mắt anh hơi nhướn lên, liếc nhìn cô ta một cái, cười khẩy lạnh lùng, “Ngoan ngoãn một chút.”
Thư Duyệt biết mình không giấu được tâm tư nhỏ nhoi trước mặt anh, nhưng, “Mình không nói thẳng là đang hẹn hò với cậu, đều là bọn họ tự tưởng tượng thôi. Trước đây cậu cũng từng bị đồn đại lung tung, đồn với mình thì không được sao?”
“Có ý nghĩa gì không?”
Thư Duyệt nói: “Mình thấy có, mình chỉ là thích cậu thôi.”
Chu Ôn Yến lười nghe những lời này, thái độ của anh còn lạnh nhạt hơn lúc đầu, ném ra ba chữ rồi bỏ đi.
“Không thể nào.”
Anh quay lại lớp, người trong lớp đã đi gần hết, Trình Tuế Ninh cũng không còn ở đó.
Lộ Dật Luân thấy anh về, “Nói gì với Thư Duyệt vậy? Mới ở bên nhau đã dính nhau thế à?”
“Cút.”
Anh dừng bước bên cạnh chỗ ngồi của cô, cụp mắt xuống, sách giáo khoa cũng không còn nữa.
“Cậu đúng là vô vị, có người yêu mà không nói với anh em tôi ngay.”
Chu Ôn Yến trong lòng bực bội, “Yêu cái quỷ.”
Lộ Dật Luân thấy phản ứng của anh không đúng, không dám trêu nữa, lại hỏi anh đi đâu chơi.
Anh không lên tiếng, chỉ là ánh mắt cứ mỗi vài giây lại nhìn về vị trí đó.
Ngày hôm đó Chu Ôn Yến, ra khỏi trường Số Bảy một lúc, lại quỷ thần xui khiến quay trở lại.
Cửa lớp học đã khóa, anh chỉ đứng không đúng tư thế ở cửa. Đứng một khoảng thời gian khá dài, nhưng trong khoảng thời gian dài như vậy, anh chỉ nghĩ, không biết Trình Tuế Ninh có quay lại lật những quyển sách đó không?