"Vân Tử Lăng, sao em lại đến nghĩa địa công cộng một mình? Em tới thămdì à?""Vân Tử Lăng, em biết không, em có thể tới là quá tốt rồi, chị em nói em cóviệc không tới được, may mà anh đi hỏi cha em, cha em muốn em đến đâyngay lập tức!""Vân Tử Lăng, anh nói cho em biết, ngày hôm nay rất vui vẻ, sinh nhật củacô anh, bố mẹ anh cũng tới đấy.""Vân Tử Lăng, em đoán xem, ngày hôm nay anh của anh có thể tuyên bốngày kết hôn của anh ấy với chị em không?"Dọc theo đường đi, Khúc Tịnh Quân cứ liên tục lải nhải.Nhưng ngoài việcthỉnh thoảng "ừ" một tiếng ra thì câu Vân Tử Lăng nói nhiều nhất chính làthế à?".Thực ra cô vốn không nghe Khúc Tịnh Quân đang nói gì cả.Dường như trái tim cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại từ câu chuyện vừa rồi.Tại sao Bạch Hải Quỳnh lại bị người ta hãm hại mà mất đi trong sạch? Ngườiđược gọi là ‘bạn’ đó là ai?Lúc đó địa vị của Bạch Hải Quỳnh cũng không thấp, cũng có thể coi như làtiểu thư cành vàng lá ngọc nổi tiếng ở thành phố Nam Dương.Hơn nữa bàcòn có Vân Hâm Bằng làm vệ sĩ, theo lý mà nói thì phải rất an toàn mớiđúng.Việc hãm hại này là xảy ra như thế nào?Sau khi vụ việc đó xảy ra, người được gọi là bạn đó lại đi đâu?Hai tay cô lo lắng xiết vào nhau.Không biết tại sao, cô có một suy nghĩ lớn mật, thậm chí là đáng sợ.Liệu tất cả những thứ này có phải là do chính Vân Hâm Bằng đứng sau lưngsắp đặt hay không?Dù sao thân phận của Vân Hâm Bằng chỉ là vệ sĩ, ông ta muốn cưới BạchHải Quỳnh quả thực chính là nằm mơ giữa ban ngày.Chỉ có một cách duy nhất, đó là kéo Bạch Hải Quỳnh không nhiễm một hạtbụi vào bên trong nước bùn."Vân Tử Lăng, Vân Tử Lăng!" Khúc Tịnh Quân gấp giọng gọi to tên cô."Hả?" Vân Tử Lăng giật mình, phục hồi lại tinh thần."Đến nơi rồi, sao cả đường em cứ mất tập trung thế?" Khúc Tịnh Quân nhíumày: "Có phải em có nơi nào không thoải mái không?"Vân Tử Lăng nhìn anh ta rồi lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ, xăn biệt thự đơnlập to lớn này cực kì bắt mắt.Đây là nhà họ Hoắc!"Không, không đâu, có lẽ buổi sáng em dậy hơi sớm, không ngủ ngon, đếnnơi rồi đúng không, vậy chúng ta xuống xe đi!" Vân Tử Lăng cười nhẹ, côkéo suy nghĩ của mình lại.Khúc Tịnh Quân há miệng cười: "Được, chúng ta đi vào thôi!"Phòng khách của nhà họ Hoắc cực kì to lớn, toàn bộ địa điểm đều đượctrang trí bằng những bông hoa tươi nhất.Trên mỗi chiếc bàn dài đều bày hoa tươi, rượu đỏ, đồ tráng miệng và hải sảntươi được chở tới bằng máy bay.Tất cả đều đang tỏ rõ hai chữ xa xỉ.Có khoảng chừng hai mươi nhân viên phục vụ đi qua đi lại, giúp mỗi vị kháchđều có được sự hưởng thụ cao cấp nhất.Đồng thời Hoắc Chấn Vũ cũng đã mời nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm nổitiếng nhất đến thành phố Nam Dương, vừa tiến vào hội trường đã có thểhưởng thụ âm nhạc hoàn hảo nhất.Không hổ là gia đình giàu có nhất thành phố Nam Dương, khung cảnh nàycó lẽ còn long trọng hơn cả tiệc kết hôn của một vài nữ minh tinh hạng Bkhông chừng.Sau khi Vân Tử Diễm chào hỏi mọi người, cô ta đi một mình lên tầng ba tìmHoắc Ảnh Quân.Thân hình cao to của người đàn ông đó đứng trước gương, mặc áo sơ mitrắng được là đến phẳng lì không có một nếp nhăn do người hầu đưa tới.Mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, đôi môi rất mỏng, toàn bộ đườngnét trên khuôn mặt đều hoàn hảo đến không thể chê được.Cho dù có nhìn anh bao nhiêu lần đi chăng nữa thì trái tim của cô ta vẫn luônđập thình thịch như vậy.Hoắc Ảnh Quân cài nút áo sơ mi, chỉ cài đến nút thứ ba đếm ngược dưới cổáo thì đã ngừng lại.Dáng vẻ lộ ra một tia khiêu gợi như vậy của anh càngkhiến đáy lòng cô ta trở nên khô nóng lên."Đến rồi à?" Hoắc Ảnh Quân xoay người nhìn về phía cô ta."Vâng.." Vân Tử Diễm e thẹn trả lời: "Bác gái nói anh đi chuyến bay lúc bagiờ sáng, vừa mới về thành phố Nam Dương, anh cũng chẳng ngủ được vàitiếng, khổ cho anh rồi."Hoắc Ảnh Quân cong môi cười nhạt, nói một câu "Quen rồi" rồi lơ đãng hỏi:"Cả nhà đều tới rồi à?"Vân Tử Diễm hơi sững lại một chút rồi nhanh chóng cười trả lời: "Bố mẹ emđều đến rồi, em trai em cũng sắp trở về từ nước ngoài, lần sau tham gia tụhọp nhất định thằng bé sẽ tới!""Vân Tử Lăng thì sao?"Vân Tử Diễm bối rối một lát.Anh ấy.anh ấy đang hỏi Vân Tử Lăng ư?Hoắc Ảnh Quân thấy cô ta không nói gì, gương mặt đẹp trai không khỏi chekín một lớp hung ác.Anh đi tới trước mặt cô ta, thân hình cao lớn bao phủ một tầng lạnh lẽokhông nói ra được, anh nâng cằm cô ta lên, giọng nói lộ vẻ không vui:"Không phải anh đã nói cho em biết là ‘cả nhà’ đều phải đi à?"Vân Tử Diễm nhìn vào sự lạnh lẽo trong mắt anh mà khẽ run lên."Tử Lăng.Tử Lăng sáng sớm đã đi ra ngoài rồi, con bé.con bé bảohôm nay có việc, có việc..""Hửm? Có thật không?"Vân Tử Diễm vội vàng gật đầu.Hoắc Ảnh Quân thấy cô ta căng thẳng như vậy thì không khỏi nở nụ cười,đưa tay ra ôm lấy cô ta: "Sao em lại căng thẳng như vậy hả? Đi thôi, chúngta đi xuống nào."Hơi thở của Vân Tử Diễm hơi nghẹt lại, cô ta xoay mặt nhìn về phía sườnmặt đẹp trai của người đàn ông bên cạnh, hoàn toàn không đoán được suynghĩ trong lòng anh.Một giây trước, đột nhiên cô ta cảm thấy khí lạnh nổi lên bốn phía.Một giâysau, anh lại ôm lấy cô ta, giọng nói ấm áp, nụ cười nhẹ nhàng khiến cô ta cócảm giác như đang yêu đương trong ngày xuân vậy.Nhưng là.không biết tại sao, cô ta luôn cảm giác có nơi nào đó khôngđúng lắm.Hai người đi thang máy xuống tầng một.Vân Tử Lăng thì sao?Cô đã đến rồi!Hoắc Ảnh Quân gần như vừa bước ra, chỉ nhìn qua một cái đã tìm được vị trícủa Vân Tử Lăng một cách cực kỳ chính xác.Một giây sau, con ngươi của anh co rút lại.Cô đang ngồi bên cạnh Khúc Tịnh Quân, hai người cúi đầu nói nói cười cườicó vẻ rất vui vẻ.Ngay sau đó, ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân lặng lẽ trở nên lạnh buốt, nhìnkhuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng của cô và Khúc Tịnh Quân.Không biết tại sao anh lại cảm thấy hình ảnh này cực kì chói mắt."Ăn ngon không?" Khúc Tịnh Quân đưa cho cô món tráng miệng, thấp giọngcười nói: "Em thích minh tinh nào, anh xin chữ kí cho.""Họ sẽ cho anh chữ kí à?""Đương nhiên, anh là ai nào? Cậu chủ nhà họ Khúc đấy" Anh ta cười sánglạn.Vân Tử Lăng cười nhẹ, ánh mắt tìm kiếm Vân Hâm Bằng trong đám người."Khúc Tịnh Quân" Một tiếng gọi làm Vân Tử Lăng thu hồi sự chú ý lại ngaylập tức.Cô ngước mắt lên, Hoắc Ảnh Quân đang đứng trước mặt cô, bên cạnh anhlà Vân Tử Diễm với phong thái tao nhã."Anh ạ." Khúc Tịnh Quân vội vàng đứng lên.Vân Tử Lăng cũng đứng lên theo, trong tay cô còn bưng nước trái cây màKhúc Tịnh Quân lấy cho."Anh rể, chị." Độ cong trên khóe miệng cô không nghiêng không lệch, vẽ ragóc độ xinh đẹp nhất.Ánh mắt đen như mực của Hoắc Ảnh Quân rất sâu, hờ hững nhìn cô.Không khí trở nên hơi kì lạ."Anh ơi." Đột nhiên một tiếng gọi cất lên, cắt đứt bầu không khí này.Hoắc Nhã Linh cười chạy tới, nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: "Anh ơi, em vừamới lên tầng tìm anh lại không thấy anh đâu, bố đang tìm anh đấy!""Được rồi" Hoắc Ảnh Quân không ở lại đó nữa, ánh mắt ý tứ sâu xa liếc nhìnVân Tử Lăng một cái rồi rời đi."Nhã Linh." Vân Tử Diễm vội vàng cười chào hỏi.Hoắc Nhã Linh nhìn Vân Tử Diễm, cô ta trợn mắt lên một cái rồi lạnh lùngnói: "Mẹ tôi đang gọi chị sang bên kia đấy!""Bác gái tìm chị à? Vậy chị đi trước nhé." Tuy cô ta không hiểu tại sao HoắcNhã Linh lại mặt nặng mày nhẹ với mình như vậy, nhưng cô ta chỉ coi nhưkhông nhìn thấy.Ai bảo bình thường Hoắc Nhã Linh đã được nuông chiều quen thân rồi, lậtmặt còn nhanh hơn lật sách nữa."Dối trá!" Hoắc Nhã Linh lè lưỡi nhìn theo Vân Tử Diễm rồi nhanh chóngxoay người, bắt được cánh tay của Khúc Tịnh Quân làm nũng: "Anh, em tìmanh lâu lắm rồi đấy, vừa rồi anh đi đâu thế?"Khúc Tịnh Quân nở nụ cười, búng trán cô ta: "Em vẫn dính người như thế à,anh lớn thế này rồi mà chuyện gì cũng phải báo cáo với em hả?"Hoắc Nhã Linh ôm cánh tay anh ta lắc qua lắc lại: "Cho dù anh có lớn thếnào thì vẫn là anh của em mà, anh không nhận à?"Khúc Tịnh Quân cười: "Nhận, anh có cô em gái đáng yêu như em thì cầucũng không được nữa là" Anh ta nói rồi nhanh chóng kéo Vân Tử Lăng địnhxoay người rời đi lại: "Nhã Linh, đây là bạn gái của anh, Vân Tử Lăng."Hoắc Nhã Linh ngẩn ra, nụ cười lập tức cứng đờ."Làm sao thế?" Khúc Tịnh Quân thấy cô ta sững sờ thì không khỏi hỏi dò."Anh, anh nói cái gì? Bạn.bạn gái?""Đúng vậy, Vân Tử Lăng, đây là em họ của anh, Nhã Linh" Khúc Tịnh Quânnhanh chóng kéo cô ta đến trước mặt cô: "Đáng yêu nhỉ?"Vân Tử Lăng nhìn về phía Hoắc Nhã Linh rồi lại liếc nhìn Khúc Tịnh Quân, côchỉ cười nhạt chứ không mở miệng."Anh, chuyện này, chuyện này, em còn có việc, em đi trước nhé, một lúc nữa,một lúc nữa lại nói nhé." Cô ta vừa nói dứt lời đã chạy đi mất."Lấy em làm bia đỡ đạn, cũng được đấy nhỉ?" Vân Tử Lăng bình thản mởmiệng.Khúc Tịnh Quân khựng lại rồi nhìn về phía cô, anh ta vẫn nở nụ cười thậtthà: "Em nói cái gì thế, anh dùng em làm bia đỡ đạn lúc nào?"Cô nâng mắt lên nhìn anh ta, lạnh nhạt cười rồi nhún vai, không nói gì cả màđi vào bên trong.Khúc Tịnh Quân nhìn theo cô, sững sờ đứng tại chỗ một lúc rồi vội vàng đuổitheo."Tử Lăng, xin lỗi, anh..""Không có chuyện gì đâu, em có thể giúp được anh cũng rất vui mà, dù saolúc trước anh cũng đã từng giúp em." Nói xong, cô cầm một miếng bánh gatô đặt trên bàn lên ăn: "Có điều."Cô dừng lại một chút: "Có phải cô ta cần đi khám bác sĩ tâm lý không?"Ánh mắt của Hoắc Nhã Linh vừa thấy đã biết là không bình thường.Mừng thầm, ngượng ngùng, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ, sau khi nghe đượccô là bạn gái của anh ta thì ánh mắt lập tức chuyển thành đề phòng, tổnthương, kinh ngạc, giận dữ.Cô đã từng thấy những thứ này trong mắt của Vân Tử Diễm.Đó là yêuHoắc Nhã Linh yêu Khúc Tịnh Quân.Cô lắc đầu một cái.Tình yêu này thật là bất thường!Khúc Tịnh Quân bất đắc dĩ thở dài: "Anh cũng không biết vì sao lại thành thếnày nữa, khi anh phát hiện loại manh mối này thì rất ít khi đến nhà của cô,anh nghĩ, có lẽ chờ con bé lớn lên chút nữa là được rồi.."Vân Tử Lăng nhướng mày cười lấy lệ.Xin lỗi, cô không có một chút hứng thú nào với mối quan hệ giữa hai ngườihọ cả.Có điều."Nếu chúng ta đã là bạn thì khi anh cần em làm bia đỡ đạn, tất nhiên là emsẽ giúp anh!" Cô nhìn Khúc Tịnh Quân nói một cách chân thành.Tuy con người cô không có ưu điểm gì cả nhưng nhận ơn một giọt là phải trảơn một dòng.Khúc Tịnh Quân nở nụ cười: "Vậy em làm bạn gái anh thật có được haykhông?"Vân Tử Lăng cười lạnh một tiếng, ném cho anh ta biểu cảm tự đi mà nghĩ rồitiếp tục đi vào bên trong.Khúc Tịnh Quân bất đắc dĩ xoa tóc, đến cùng thì anh ta có nơi nào khôngtốt? Tại sao cô lại không coi trọng anh ta nhỉ?"Khúc Tịnh Quân!" Một tiếng gọi vang lên khiến Khúc Tịnh Quân đang muốnđuổi theo Vân Tử Lăng dừng lại."Mẹ ạ.""Lại đây." Một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên kia nhìn anh ta vẫy tay.Khúc Tịnh Quân nhìn theo bóng dáng của Vân Tử Lăng rồi lại nhìn mẹ mình,suy nghĩ một chút, anh ta vẫn đi tới chỗ mẹ mình.Vân Tử Lăng cầm nước trái cây trong tay, đi qua đi lại trong biển người.Mỗi khi cô đi qua bên cạnh mỗi người thì tất cả mọi người đều sẽ nhìn cômột cái.Chỉ vì trang phục cô đang mặc hoàn toàn không phù hợp với nơi này.Đương nhiên, cũng là bởi vì hoàn toàn không hợp như thế mới khiến nhữngngười này nhận ra ngay lập tức, đây chính là cô hai nhà họ Vân danh tiếngkém cỏi kia.Nhưng Vân Tử Lăng hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của những ngườikia.Cô đang tìm, tìm Vân Hâm Bằng, tìm Cố Di Nhân.Hai người kia đi đâu rồi?Theo lý mà nói, trong trường hợp này, chắc chắn họ phải có mặt ở đây.Vân Tử Lăng nhíu mày, chẳng lẽ họ đang ở bên ngoài?Nghĩ tới đây, cô đặt ly nước trái cây xuống rồi đi ra ngoài.Nhà họ Hoắc có một khu vườn rất lớn ở phía sau biệt thự, bên trong có núigiả, có rừng trúc, có suối phun, còn có cả chòi nghỉ mát.Nhưng bây giờ còn không đầu xuân, nhiệt độ ngoài trời rất thấp.Tất nhiên là người cũng rất ít.Bên trong khu vườn sau nhà khổng lồ này gần như chẳng có ai cả.Vân Tử Lăng đi một vòng rồi chuẩn bị trở về.Nhưng vào lúc này, cô nghe được một âm thanh kì lạ.Là.tiếng thở gấp.