Thiệu Trương nghe thấy Trần Dương nói thế dường như đã đoán được trước liền tiến lên vỗ vai Trần Dương nói ra.
" Tiểu tử, ta biết thê tử của ngươi vừa mới hạ sinh một đứa bé. Ta cũng đoán chắc là ngươi sẽ nhờ ta phái người trợ giúp thê tử cùng hài tử của ngươi rời đi. Cho nên là ngươi cứ yên tâm. Người của ta bây giờ có thể đã tới cảnh long sơn rồi. "
Trần Dương nghe thấy Trương chủ tịch đã có sắp xếp trước cũng liền thở phào một hơi. Tảng đá treo trong lòng Trần Dương cuối cùng cũng đã tháo xuống. Bất quá Trần Dương cũng không có quá vui vẻ bởi vì lúc Trần Dương đưa mắt nhìn tới vẻ mặt của hai lão giả thì trong lòng Trần Dương không khỏi chấn động hỏi.
" Dư tiền bối, Thặng tiền bối lần này hải thú chẳng lẽ thật sự không thể đánh lui được hay sao?"
Dư lão nghe Trần Dương nói như vậy cũng là lắc đầu không chắc nói.
" Tiểu Dương, chúng ta hiện giờ đều không biết số lượng hải thú là bao nhiêu, lại do đầu nào hải thú dẫn dắt. Hơn nữa không chỉ mỗi ở bờ đông của chúng ta bị hải thú tập kích mà là toàn bộ thế giới a. "
Trần Dương nghe vậy cũng là thoáng chốc giật mình .
" Dư, Dư, Dư lão, ngài vừa mới nói gì thế. Toàn bộ thế giới đều bị Hải thú t·ấn c·ông hay sao. Chuyện này, chuyện này làm sao có thể xảy ra. Không phải gần 2000 năm nay hải thú đều rất an bình hay sao?"
Nghe thấy lời này của Trần Dương, làm một người quân nhân tối cao, Thặng lão đương nhiên nắm giữ nhiều tin tức hơn cũng là ngao ngán nhìn bầu trời đã tối om nói ra .
" Tất cả đều là quy luật tự nhiên, trước kia hải thú có ma thú trên lục địa trấn ải cho nên kẻ nước sông không phạm nước giếng. Thế nhưng từ 2000 năm trước, nhân loại pháp sư chúng ta đã đem ma thú lục địa ép co cụm tại một số khu vực khác dẫn đến mở rộng lãnh thổ tiếp giáp với hải thú. "
" Bọn hải thú gần 2000 năm nay không t·ấn c·ông là lo sợ bị hố, xong qua một khoảng thời gian dài như vậy thì bọn hải thú cũng nhận ra được hiện giờ nhân loại mới là" anh hàng xóm" mới của bọn chúng. Vì thế cho nên là ... Haizzzz!"
Trần Dương nghe vậy hai nắm tay không khỏi siết chặt phát ra từng tiếng kẽo kẹt xong sau đó lại có vẻ bất lực buông thả ra. Dư lão tinh mắt nhìn thấy Trần Dương như thế cũng chỉ là mỉm cười nói.
" Tiểu tử, ngươi không cần như thế ủ rũ. Tuy là vì chúng ta nên hải thú mới kéo đến, bất quá chúng ta cũng không phải là chúng ta của 2000 năm trước. Bọn hải thú kia muốn quê nhà của chúng ta, muốn lãnh thổ của nhân loại thì phải còn xem tay chúng cùng miệng chúng có đủ cứng, đủ rộng hay không."
" Dù cho là không có đợt hải thú toàn cầu xâm lấn này thì nhân loại chúng ta dù sớm hay muộn cũng sẽ kiếm bọn chúng chinh phạt mà thôi. Tất cả chỉ là vấn đề thời gian. "
" Còn như lần này thì cứ xem như là một lần trinh sát đi. Bất quá lần này hai lão già chúng ta thật sự là không có nắm chắc. Nếu như thật sự không thể tới lúc đó ...”
Trần Dương nghe tới đây cũng mỉm cười hào sảng quét tan vẻ mờ mịt không thấy ánh mặt trời ban nãy dõng dạc nói.
" Ba vị tiền bối yên tâm, Trần Dương ta thề dù cho có tan xương nát thịt, quyết cũng đem bọn hải thú đánh lui. Hay ít nhất cũng phải kéo thật nhiều đệm lưng a. "
Dư lão, Thặng lão cùng Thiệu Trương ba người nghe vậy cũng chỉ nhìn nhau một cái rồi hiểu ý cười một cái. Cũng đúng lúc này cách ngọn hải đăng khoảng hai mươi cây số về phía đông sâu trong lòng biển động bỗng nhiên nổi lên một bức tường nước khổng lồ cao đến hơn năm mươi mét và còn đang tiếp tục cao hơn nhanh chóng hướng về bờ biển của Nha Trang đô thành ập tới.
Thiệu Trương thấy cảnh này cũng là cởi bỏ áo vét ra, hai tay sắn lấy ống tay nhìn về phía trước, hai mắt tràn đầy màu tím hoa mang hùng hổ nói.
" Dư lão, xem ra lần này thanh thế lớn a! Có cần chúng ta ra tay trước ngăn đỡ lại một phần hay không? "
Dư lão nghe vậy thì là hai mắt bĩnh tĩnh nhìn về phía phương xa Dư lão lúc này có thể cảm nhận được luồng gió mát lạnh mạng theo khí tức tanh hôi tựa như có một sinh vật bước ra từ hố sâu h·ôi t·hối phả vào mặt lão giả vậy. Đối với Dư lão thì cơn s·óng t·hần trước mắt lão đều không để vào mắt. Ánh mắt của Dư lão thậm chí là cả Thặng lão đều chỉ nhìn về một hướng, mà cái hướng này chính là ẩn sâu dưới lòng đại dương ở phía sau xa xa cơn s·óng t·hần đang ập tới. Mà tựa như là ở cái hướng kia có một đầu kinh khủng hải thú cảm nhận được ánh mắt của hai lão giả.
Nên là nó cũng dựng ngược đôi đồng tử sắc nhọn đỏ như máu của nó nhìn về phía hai vị lão giả. Lúc này không gian giữa Thặng lão, Dư lão cùng đầu sinh vật bí ẩn kia dường như chịu lấy kinh khủng giao phong tạo ra vô số bão táp cuốn ra nhiều hướng. Ngay cả là cơn s·óng t·hần cao năm mươi kia cũng bị thủng một chỗ ngay trên đường ánh mắt mà ba người v·a c·hạm.
Làm người đứng gần nhất giữa trận giao phong này chính là Thiệu Trương cùng Trần Dương cảm nhận là rõ ràng nhất. Thiệu Trương còn đỡ, chỉ là trên trán lăn xuống vài giọt mồ hôi mà thôi. Bất quá Trần Dương thì yếu hơn Thiệu Trương quá nhiều, chỉ mới trôi qua có một giây mà Trần Dương như thể đã cảm giác được thân thể mình gần như bị uy áp ép vỡ.
Cũng may là Dư lão, Thặng lão cùng đầu sinh vật kia thu tay lại mới khiến cho Trần Dương tìm thấy cơ hội sống xót. Lúc này, Trần Dương cũng không còn khả năng đứng thẳng liền ngồi bệch xuống sàn đá của hải đăng không ngừng hít sâu từng ngụm khí.
Dư lão thấy vậy cũng là hướng Trần Dương cũng Thiệu Trương nói.
" Lần này đúng thật là chơi lớn rồi a, ta cùng lão Thặng vừa rồi thử thăm dò đầu sinh vật kia. Kết quả là ta cũng lão Thặng đều bị c·hấn t·hương nhẹ, còn thực hư đầu sinh vật kia chúng ta cũng không có mò ra."
Thiệu Trương nghe vậy cũng là cau mày nói ra .
" Nói như vậy là kế hoạch của chúng ta không thể thực hiện được hay sao? "
Thặng lão nghe vậy thì cười lạnh một cái nói.
" Tuy là không thể thăm dò ra sâu cạn của nó, thế nhưng chúng ta có năm thành nắm chắc đem nó khu trục trong vòng mười đến hai mươi năm a ."
Lúc này Trần Dương cũng hồi thần đứng dậy, nghe nói Thặng lão nói như vậy cũng là có chút xấu hổ gãi đầu nói.
" Ba vị tiền bối, ban nãy ta có chút chịu không được thật quá xấu hổ. Bất quá nếu Thặng lão tiền bối đã nói như vậy thì chúng ta dù có thể hay không cũng nên thử một lần a. "
Một nhóm bốn người nhìn nhau một cái, sau đó Dư lão cũng là gật đầu nói.
" Vậy được, chờ quân ta phản công phá tan đợt công kích của bọn hải thú kia, tới lúc đó chúng ta lại đi kiếm chủ tướng của bọn chúng so tài một phen a! "
Trong lúc bốn người trò chuyện thì ngọn s·óng t·hần ở trước mặt bọn họ lúc này đã cao tới hơn trăm mét, tốc độ tiến tới cực kì nhanh chóng, chỉ trong vài giây đã áp sát đến gần đảo Ninh vân của hàng rào phòng ngự Vịnh Nha Trang. Ngay khi cơn s·óng t·hần muốn vượt qua ranh giới đảo Ninh Vân thì đột ngột một luồng ánh sáng vàng đậm theo từng phần đảo nhỏ cùng đảo lớn nằm trong vòng bảo vệ Vịnh Nha Trang liên tiếp kết nối lại với nhau.
Sau đó trong ánh mắt bất ngờ của Trần Dương, một đoạn rồi một đoạn tường cao dày bằng đất vàng kiên cố lấy Vịnh Nha Trang cùng phần biển nằm trong các đảo làm trung tâm nhanh chóng mọc lên. Phần cao và dày nhất chính là tại biên giới của vòng bảo vệ có thể cao hơn hai trăm mét, dày năm mươi đến tám mươi mét.
Càng ra xa phạm vi vòng bảo vệ hướng về phía biển đông chính là từng vòng nham thạch núi đá lởm chởm, sắc nhọn độ cao và bề dày giảm dần. Nhìn từ trên cao tựa như là lấy phạm vi vòng bảo vệ gần mười cây số biến thành một mảnh lục địa mới. Làm người trong cuộc, trừ Trần Dương là còn quá trẻ tuổi ra thì cả Dư Lão Thặng lão cùng Thiệu Trương biết bí mật của chuyện này.
Dư lão liếc nhìn Trần Dương môt cái liền hiểu rõ tiểu tử này là đang thắc mắc. Thế là lão giả cũng tiện trong thời gian quý hiếm ngắn ngủi này phổ cập cho Trần Dương một khóa kiến thức.
" Tiểu tử, ngươi là không biết cái này đi, để ta nói cho ngươi biết đây chính là lý do chính khiến Nha Trang cố thể trở thành hải đô thành mạnh mẽ đến như vậy. Ngươi nhìn thấy mãnh lục địa màu vàng kia rồi đi. Có thể ngươi đang đoán cái này là do ma pháp sư tạo ra thì có lẽ ngươi đã đoán sai. "
" Cái thứ ngươi đang nhìn trước mắt chính là chân thật một mảnh đại lục. Chỉ là bình thường nó đều chìm bên dưới đáy biển, hiện giờ vì đối phó hải thú chúng ta đành phải dùng hàng tấn thổ ma thạch mỏ đem nó dâng lên mà thôi."
Đúng lúc này, ầm ầm một tiếng vang rền tựa như là từng đạo cửu thiên thần lôi xé ngang bầu trời truyền đến tai của bốn người dư lão cũng như là nhóm q·uân đ·ội ma pháp sư dân chúng đô thành. Tất nhiên là cả Ngô Tuyết cũng nghe thấy âm thanh vang dội này dù cô cách chiến tuyến hơn năm mươi cây số.