Hắn thấy bản thân như thế thì cũng vui vẻ, liền cùng với Thiết Thiệt bay xung quanh nơi này, tìm xem còn có thứ gì khác nữa hay không, tiện thể lấy lại thanh thương bạc lúc trước của hắn.
Cả hai bay được một lúc, phát hiện thanh thương bạc kia đang nằm trên mặt đất, liền đi tới đó thu vào trong túi trữ vật. Vừa định nhóm người bay đi, đột nhiên Cao Phong nghe thấy tiếng động gì đó, liền tập trung chú ý tới nơi phát ra.
Âm thanh này phát ra trên đỉnh đầu bọn họ, mà càng dùng thần thức để thăm dò, lại có thể cảm thấy nó đang từ bên phải truyền tới gần đây, giống như một cơn chấn động đang từ từ ập tới.
Thấy tình hình như vậy, Cao Phong với Thiết Thiệt cũng không muốn ở lại đây mà mang họa, lập tức xoay người rời đi. Bọn họ nhờ vào trí nhớ của Cao Phong, lại dùng Ngũ Hỏa Đăng Quang để phá đường, rốt cuộc cũng mở được một con đường nhỏ mà xông qua, từ từ tìm đường lên mặt đất.
. . .
Cũng vào lúc này, bên phía của Quốc Trinh đang phải chật vật đối phó với sự t·ấn c·ông của bầy yêu thú, tình thế vô cùng nguy cấp. Cô ta đang hóa thành một đường ánh sáng bay đi, sau lưng còn có vô số những đường ánh sáng khác đuổi theo.
Đám yêu thú phía sau liên tục đánh tới, tạo ra những quả cầu ngưng kết từ sinh lực mà công kích về phía Quốc Trinh. Với tình hình như vậy, Quốc Trinh chỉ còn cách vừa phản công vừa né tránh, không khắc nào không đề phòng.
Ánh mắt cô ta lóe lên một cái, thanh bảo kiếm liền bỏ vỏ bay ra, như một tia chớp phóng thẳng vào phía trước. Nó xuyên qua hết những quả cầu thần năng đang bắn tới, khiến cho chúng p·hát n·ổ ngay giữa không trung.
Xung lực từ v·ụ n·ổ tạo ra một cơn chấn động, gây nên khói bụi mịt mờ, khiến cho đám yêu thú kia bất ngờ dừng lại. Từ trong khói bụi đó, một tia sáng chớp lên, mang theo tiếng gió rít gào, đâm thẳng về phía đám yêu thú.
Đường sáng này nhanh đến đáng sợ, chính là bảo kiếm của Quốc Trinh, được cô ta bồi tiếp thần lực khiến nó triển khai uy lực kinh người. Thanh kiếm bắn ra một cái, lao tới đâm xuyên qua đầu một con yêu thú đang ở phía trước, sau đó mới trở về bên người Quốc Trinh.
Cô ta bắt đầu niệm quyết, trên người bất chợt lóe sáng, từ trong túi trữ vật lại có thêm chín thanh phi kiếm khác nhanh chóng bay ra bên ngoài. Mười thanh kiếm có khí tức sáng lóa, tạo thành một vòng tròn kiếm trận, bay xung quanh người của Quốc Trinh.
Trên từng thanh kiếm đều có nhiều vòng sáng bạc bao phủ, lượn lờ tạo thành sát khí khiến cho đám yêu thú đối diện cũng phải kinh hãi.
Nhìn thấy Quốc Trinh triển khai uy thế, đám sinh vật này bỗng chốc lại như hội ý với nhau, cùng nhau lao lên phía trước t·ấn c·ông. Khi thấy bọn chúng lao đến, lập tức Quốc Trinh liền chỉ tay một cái, bảy thanh phi kiếm ngay tức thì xông về phía trước, chỉ để lại ba thanh xung quanh để bảo hộ thân thể.
Bảy thanh phi kiếm sáng lóe lên, tạo thành kiếm trận bay xung quanh với nhau, khiến cho quỹ đạo rất khó để nắm bắt. Những phi kiếm này nhanh chóng kết lại, triển khai thành một sát trận ở giữa không trung.
Bất kỳ yêu thú nào lọt vào sát trận này, kết cục chỉ có một, chính là đầu lìa khỏi cổ, ngay lập tức rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt của Quốc Trinh sáng lên một cái, tiếp tục thúc dục kiếm trận, đưa nó ra trước mặt để đối kháng với đám yêu thú đang đến. Đám yêu thú kia vừa mới bay vào, ngay lập tức bị kiếm trận chém c·hết, xác thịt bị cắt thành nhiều mảnh nhỏ.
Ngay thời khắc này, Quốc Trinh lại cảm thấy có chút gì đó không ổn. Trước mặt cô ta, bỗng nhiên có vô số tia sáng từ trong màn đêm bay ra, chính là đám yêu thú kia, nhưng mà số lượng lại đông đến không ngờ.
“Số lượng nhiều như vậy... chẳng lẽ?” Quốc Trinh nghĩ thầm.
Giờ khắc này Quốc Trinh thật sự có chút sợ hãi, lại thấy đám yêu thú kia đang ồ ạt kéo đến, khiến cho mí mắt của cô liền co giật liên hồi. Tay phải cô ta chỉ một cái, lập tức kiếm trận trước mặt liền tan ra, bảy thanh phi kiếm lại lao lên t·ấn c·ông tới đám yêu thú.
Tuy thực lực của đám yêu thú này không cao bằng Quốc Trinh, nhưng số lượng lại nhiều tới thế, khiến cho cô ta cảm thấy như bị đè ép. Hai tay Quốc Trinh liên tục động đậy, sinh lực trong người tuôn ra, dốc lòng huy động từng thanh phi kiếm chém g·iết yêu thú.
Ánh sáng từ thanh kiếm lóe lên một cái, liền ngay tức thì có ba con yêu thú b·ị c·hém c·hết, xác thịt rơi xuống mặt đất.
Cứ thế, hết con này tới con khác, cả đám yêu thú liên tục t·ấn c·ông, con này c·hết lại có con khác lao lên. Bọn chúng cứ như đến vô tận, trong một khắc giống như bao lấy, không còn thấy Quốc Trinh ở đâu.
Sắc mặt Quốc Trinh càng ngày càng trầm trọng, sinh lực trong người nhất định đã tiêu hao tới cực hạn. Giờ phút này cô ta không nghĩ ra được phương pháp nào, chỉ có thể liên tục đấu tranh tiêu diệt yêu thú mà thôi.
“Đáng ghét, bảo vật còn chưa tìm được cơ mà!” Quốc Trinh nghĩ thầm.
Bỗng từ đâu có những tiếng gió gào thét vang đến, tiếp theo lại thấy vô số đường ánh sáng màu đỏ từ nơi nào bắn tới nơi đây, y như một trận mưa tên ánh sáng đang phủ về phía này.
Chỉ nghe xoẹt xoẹt vài tiếng, lập tức có vô số t·iếng n·ổ phát ra, kéo theo đó là yêu thú đang bị đường ánh sáng công kích dữ dội, thân thể ngay tức thì liền vỡ vụn.
Những đường sáng đỏ xuyên qua cơ thể yêu thú, khiến chúng nó khi vừa b·ị đ·âm vào liền trở thành một đám máu, lơ lửng trên không trung.
Thân hình của Quốc Trinh lập tức động đậy, đưa mắt nhìn về một hướng, phát hiện đang có người ra tay tiêu diệt đám yêu thú kia. Người này tỏa ra khí tức vô cùng mạnh mẽ, rõ ràng là một vị cường giả đã vượt qua ngưỡng cửa Tâm Đức.
“Ngươi là!”
Chưa kịp nhận ra người này là ai, bỗng từ đâu ở trước mặt lại có một tia sáng bắn tới chỗ hai người. Lần này là một đầu yêu thú khác, tuy hình dáng giống với đám lúc trước, nhưng kích thước lại lớn hơn rất nhiều.
Nó còn tỏa ra sinh lực mạnh mẽ, vượt trội hơn nhiều so với đám trước, t·ấn c·ông về phía người mới tới kia, rõ ràng là đã có thể nắm bắt tình hình ở chỗ này. Nó chắc hẳn đã nấp ở một bên quan sát, dùng đám yêu thú kia để tiêu hao sinh lực của Quốc Trinh, đợi thời cơ mới định ra tay.
Nào ngờ lại có người khác xen vào kế hoạch của nó, cho nên tâm tình giờ đây vô cùng tức giận. Thấy nó ánh mắt nó đỏ như máu, lao đi như một đường ánh sáng tới chỗ người kia, không chút chần chừ liền tung ra một quả cầu thần năng khổng lồ.
Mà lúc này người kia cũng không có biểu hiện gì, giống như chính hành động lúc trước là để dụ thứ này đi ra vậy. Tay hắn cầm một cái ấn to, ném nó lên không trung rồi chỉ về phía trước.
Ấn lớn phát sáng, nhanh chóng hóa lớn đến mấy chục trượng, ngay lập tức phá đi quả cầu thần năng trước mắt kia.
Yêu thú kia thấy vậy thì cũng nhanh chóng lao tới, triển khai một nguồn lực cực lớn, sẵn sàng phá tan đi uy áp trên đầu. Nhưng mà nó đã tính sai rồi, thần lực của người kia rõ ràng mạnh hơn nó, khiến nó liên tục bị đẩy lùi.
Bị một cỗ lực lường cường đại hơn nhiều chấn áp, liền cho tinh thần yêu thú vô cùng chấn động. Chớp lấy thời cơ như vậy, người phía trước kia phóng người lao tới, vung ra một kiếm sáng loáng, chém đôi cơ thể nó ra làm hai.
Sau khi chém xong, hắn lại vung cái ấn lớn đi đến càn quét đám yêu thú nhỏ bên cạnh. Mỗi khi ấn đỏ đi tới đâu, đám sinh vật kia đều c·hết như ngả rạ, chỉ một chút đã không còn một móng nào sống sót.
Thấy tình hình chuyển biến nhanh như vậy, Quốc Trinh cũng hơi bất ngờ, nhưng thứ khiến cô ta bất ngờ hơn nữa, chính là thân phận của người này.
Người này đang bay tới trước mặt cô ta, từ từ thu khí tức rực rỡ trên người lại, lúc này mới để lộ hình dáng bên ngoài. Lập tức khi nhìn thấy người này, ánh mắt của Quốc Trinh như bị đứng tròng, liền tục lùi về mấy bước, nhỏ giọng thì thào.
“Ngươi... ngươi là Văn Khang, sao... sao có thể, ngươi sao có thể còn sống!”
Nghe cô ta nói vậy, người phía trước cũng chỉ im lặng, nhanh như chớp liền khẽ điểm tới một ngón tay lên ngay giữa trán Quốc Trinh. Một tràng thần năng lấy trán của Quốc Trinh làm trung tâm, nhanh chóng lan ra bên ngoài, kết quả khiến thần trí cô ta lập tức đóng băng, b·ất t·ỉnh lơ lửng ở giữa không trung.
Sau khi làm xong việc này, người kia mới bay lên trên cao, khắp người tỏa ra uy áp ngào ngạt, từng vòng ánh sáng màu đỏ bao phủ cả cơ thể. Bàn tay người này đưa ra phía trước nắm lại một cái, đột nhiên toàn bộ máu huyết của yếu thú dưới kia đều bị thu lại.
Từng dòng từng dòng máu huyết nhuộm đỏ cả không trung, thoạt nhìn như một biển máu đang từ từ kéo tới. Tiếp theo lại thấy người kia bắt tay niệm quyết, máu từ tứ phía bắt đầu tiếp cận, từ những lỗ chân lông mà dung nhập vào thân thể người kia.
Sau khi làm xong mọi việc, người kia mới rời khỏi nơi này, trên tay cầm một đại ấn đỏ chói, phá tan hang động mà lao ra bên ngoài.
Hang động chịu phải uy áp của người này thì nhanh chóng sụp đổ, những mảnh đá khổng lồ nhanh chóng rơi xuống, phá hủy hết tất cả kiến trúc nơi đây.
Cùng thời điểm như này, Cao Phong cũng đang cảm thấy chấn động xung quanh đang ngày càng kịch liệt hơn, cho nên mới không chậm trễ nữa mà lập tức tăng tốc.
Hắn thúc giục thần lực trong người, dùng Ngũ Hỏa Đăng Quang để phá đường, cầu mong nhanh chóng ra khỏi nơi đây. Thân thể hắn dẫn động lôi điện, cho nên tốc độ bay nhanh hơn người cùng cấp rất nhiều, vậy mà nãy giờ vẫn không tìm thấy lối ra nơi nào.
Bỗng thần thức của hắn đang tỏa ra phía trước đột nhiên có cảm ứng, bên kia xuất hiện một cái khe thật to. Việc này khiến Cao Phong trong chốc lát không giữ được bình tĩnh, liền dùng hết thần lực bay thẳng một cái, quyết tâm đi ra ngoài.