Lên Đỉnh Liên Tục Trong Trò Chơi Kinh Dị

Chương 69: Trịnh Liêm đúng là đểu



Câu hỏi có vẻ tùy ý nhưng lại chứa độ khó cực cao, Nguyễn Mộng Vân và Ngô Tĩnh mới vào trò chơi hôm qua sao có thể biết thời gian ba mẹ kết hôn và thời gian người bà kia mất được chứ, do đó dao phay bóng mỡ cũng sắp vung về phía hai người họ. 

Ngô Tĩnh bị dọa nằm khóc trên mặt đất, cho dù Nguyễn Mộng Vân trả lời như thế nào, NPC cũng đứng lên, trên những gương mặt kia đã không còn ý cười, bắt đầu trắng như xác chết, tròng mắt màu đen càng đậm hơn, lạnh lùng nhìn bọn họ.

Khi thấy hai người sắp chết oan dưới dao phay  —

Cảnh Diêm bước tới, trong tay anh cầm một túi đồ, khi thân thể cao lớn bước vào phòng bếp, dù không nói câu nào thì bầu không khí nguy hiểm lập tức biến mất, ánh mắt anh lạnh nhạt nhìn lướt qua mọi người, dưới hơi thở mạnh mẽ đó, NPC giơ dao phay lập tức ngồi trở lại vị trí cũ.

Mọi thứ như là vừa được nhấn nút phát lại, giây sau gian bếp lại quay trở lại vẻ náo nhiệt, khói trong lồng hấp bốc lên, mùi thịt càng ngày càng mê người.

Thế nhưng Khương Ly và Lam Lam lại hết muốn ăn rồi.

Cảnh Diêm đi tới, đưa Khương Ly bao nilon mình mang đến, dùng tay xoa xoa nhọ nồi không biết đã dính lên mặt cô từ khi nào, thấy cô vẫn an toàn nên không nói thêm gì, lần này Khương Ly biết anh đến để thăm cô, lập tức cười cười với Cảnh Diêm.

“Anh họ!”

Thấy Cảnh Diêm xoay người muốn đi, Nguyễn Mộng Vân đang hãi hùng khiếp vía mới khôi phục tinh thần, vừa định chớp thời cơ xông tới ôm anh họ thì Ngô Tĩnh bị dọa khóc lại ôm lấy chân cô ta. 

“Chị Vân chị đừng đi, em sợ!”

Cứ như vậy, Nguyễn Mộng Vân trơ mắt nhìn NPC anh họ có thân phận không bình thường rời đi, không thèm bố thí cho cô ta một cái nhìn nào, cô ta phẫn nộ quay đầu liếc xéo Khương Ly một cái.

Chuyện chết chóc tạm thời được giải quyết, sau khi phòng bếp quay trở lại như cũ, Khương Ly và Lam Lam ngồi trên băng ghế nhỏ, nhìn Khương Ly mở túi ra, nước mắt hâm mộ của Lam Lam lại tuôn trào lần nữa.

“Ối trời! Cậu còn đưa bánh hạt dưa cho em nữa chứ……”

Khương Ly cột túi lại, cười nói: “Không chỉ vậy đâu, còn có kẹo đậu phộng, kẹo nougat, bánh đào và bánh xoắn nữa~”

Ngay cả Khương Ly cũng không thể không cảm thán có hack thật tốt, tuy hai bọn họ ngồi đây không thể làm gì nhưng mùi hương trong phòng bếp lại quá mê người. Nhưng sau sự kiện NPC muốn chém người khi nãy, Khương Ly không dám ăn mấy thứ đó, dường như Cảnh Diêm cũng đoán được nên tới xem cô có an toàn không, đồng thời đưa đồ ăn cho cô. 

Thật ra, giờ khắc này Khương Ly hơi muốn đi hoàn thành nhiệm vụ phụ với anh rồi đó.

Lam Lam gặm cái bánh xoắn nhỏ không muốn nói chuyện.

Thế nhưng lúc này Trịnh Liêm lại khiêng một bó củi vào, sau khi xếp gọn củi lên bệ bếp, còn đưa cho Khương Ly một món đồ được bọc bằng lá, ông lớn trước giờ luôn lạnh lùng với người khác nhưng lại có thái độ vô cùng chính trực với Khương Ly.

“Nghe nói thịt nướng bằng lửa rất ngon, tôi bảo ông bán thịt chặt ra rồi.”

Vừa nghe thế, đôi mắt Khương Ly sáng lên, đưa bọc lá cho Lam Lam rồi nhanh chân lấy túi đồ ăn vặt Cảnh Diêm cho đưa cho Trịnh Liêm, muốn cảm ơn ân tình ông lớn bận bịu trăm công nghìn việc còn nhớ mang thịt về cho bọn cô.

Nhưng mà, sắc mặt ông lớn lại thay đổi, hừ lạnh một tiếng rồi lại quay đầu đi.

Khương Ly không hiểu mô tê gì: ???

Lam Lam miệng ngậm bánh xoắn, tay mở gói lá cũng lắc lắc đầu, một lát sau mới nói: “Hỏi thế gian tình là chi… Trịnh Liêm đúng là đểu! Anh ấy OOC như thế sao không ai chém ảnh đi? Còn tẩy trắng vậy nữa, Khương Khương mau đưa nĩa qua, chị muốn trút giận vào bữa ăn!”

Buổi chiều càng có nhiều người tới phúng điếu, pháo vẫn luôn được đốt, đến chạng vạng, 40 cái bàn lớn trong nhà cũ đã được ngồi kín.

Bắt đầu làm lễ tang rồi.

Khương Ly và Lam Lam về căn phòng tối hôm qua, vén màn ra ngoài xem cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài, bây giờ trời vẫn chưa tối, đầu người đông đúc không đếm được, đầu bếp khiêng khay đồ ăn hai tầng trên vai, bước từng bước đặt lên bàn, cây gậy trúc đặt ở linh đường treo cờ trắng lớn, tiếng kèn xô na vang lên không ngừng…

“Nghe nói lát nữa sau tiệc sẽ đi làm nghi thức, hy vọng sẽ không quá đáng sợ.”

Thấy sắc trời dần tối đi, ngọn đèn ở giếng trời bật sáng lên, dù tiếng người ồn ào náo nhiệt nhưng khi Khương Ly và Lam Lam bị sai đi dâng hương, khi nhìn bài vị trên bàn chiếc quan tài đen như mực vẫn thấy hơi sợ.

Miễn bàn tới mấy người giấy phía sau quan tài, vẻ mặt tuyệt vọng của chúng đã bắt đầu trở nên vặn vẹo dưới ánh đèn tối tăm. 


 


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.