Khi Cỏ Cây Giận Dữ - Minh Lung

Chương 1: Chương 1



1.

Khi chưa xuất giá, cái gì trưởng tỉ cũng có, nàng là đối tượng mà chị em khuê các đều hâm mộ.

Nàng có cha.

Cha của chúng ta là thủ phụ nội các, là một trọng thần của thiên tử có thể ra vào Võ Anh Điện một cách tự do.

Nàng có anh.

Huynh trưởng của chúng ta là thứ cát sĩ Hàn Lâm Viện, chỉ đợi sau khi rèn luyện nhập các, sẽ trở nên tiền đồ vô lượng.

Nàng có tài, có sắc đẹp, còn có một vị hôn phu có xuất thân huân quý.

Thế tử hầu phủ xứng đôi với đích nữ của thủ phụ, là nhân duyên trời đất tạo nên.

Ngoài việc mẹ cả qua đời sớm, cuộc đời của trưởng tỉ dường như không có gì không tốt cả.

Nhưng nàng vẫn dứt khoát treo cổ tự tử.

Nguyên nhân hình như là một trận thuỷ tai dường như không hề liên quan gì tới chúng ta.

Trước khi ta cập kệ hoảng một năm rưỡi, sông Hoàng Hà gây lũ lụt, mấy chục vạn người dân trôi dạt khắp nơi.

Các tiểu thư ở đế đô biết được, đều chia thành từng nhóm quyên góp đồ vật và tiền bạc cho nạn dân, cầu thần cầu phúc.

Trưởng tỉ lại cho rằng, quyên tiền quyên vật chỉ có thể giải quyết được khốn cảnh trong lúc nhất thời, cầu thần cầu phúc lại càng là điều vô căn cứ.

Nàng bảo ta cùng với nhị tỉ giúp đỡ, trộm đi tới thôn trang, lợi dụng dòng sông bên cạnh thôn trang, đã thí nghiệm nhiều lần, nghĩ ra biện pháp trị thuỷ.

Trưởng tỉ vô cùng vui sướng, viết sơ lược về thuật trị thuỷ vào một sổ con, sau đó nhờ cha phụ trách dâng tấu lên bệ hạ.

Cha đúng là đã dâng tấu, bệ hạ cũng rất là vui vẻ.

Chỉ là tờ tấu chương kia ký tên không phải trưởng tỉ, mà là đích huynh.

Phụ thân được mọi người trong triều khen ngợi, bệ hạ còn tự mình viết một bảng hiệu “Biết cách dạy con” tặng cho người.

Đích huynh có công trị thuỷ, từ Hàn Lâm Viện được thăng làm công bộ thị lang.

Chỉ có trưởng tỉ…

Tỉ ấy cực khổ một hồi, cuối cùng lại chỉ nhận được một bộ đồ trang sức bằng vàng ròng có khảm đá quý.

Cho dù là đồ trang sức quý giá, so với được lưu danh sử sách có đáng là gì đâu!

Ngày hôm ấy, phụ thân trong thư phòng giận dữ, tiếng nói bén nhọn khắc khẩu cùng với tiếng bình hoa bị đập vỡ.

Kết thúc trò cười này, trưởng tỉ bị phụ thân tát cho vài cái, còn bị cưỡng chế cấm túc trong từ đường.

Ta cùng với nhị tỉ sợ hãi phụ thân, lại lo lắng cho tình hình của trưởng tỉ, lặng lẽ làm chút thức ăn điểm tâm, đến từ đường gặp tỉ ấy.

Trưởng tỉ vô cùng tiều tuỵ.

Hai má bình thường trọn trịa xinh đẹp, đến giờ lại bị hõm sâu xuống, thật thê lương.

Nhị tỉ còn chưa đưa điểm tâm cho trưởng tỉ, hai tay khô gầy của nàng đã bắt lấy cổ tay của nhị tỉ.

“Cha nói, nữ tử không nên bộc lộ tài năng, chẳng lẽ là ta sai rồi sao? Là ta không nên đọc nhiều sách như vậy, là ta không nên học lời dạy dỗ của thánh nhân, hay là ta không nên đi hiến kế cách trị thuỷ tai?”

“Cha còn nói, ở nhà phải nghe theo cha, thuật trị thuỷ của ta có thể lót đường cho đàn ông con trai trong nhà làm quan, cũng là vinh quang vô cùng rồi.”

“Nhị muội, tam muội, các muội cũng nghĩ như vậy sao?”

Trưởng tỉ hỏi hết câu này đến câu khác, những câu hỏi này còn chói tai hơn cả tiếng lưỡi d.a.o đ.â.m vào thịt.

Nhị tỉ cũng không biết phải trả lời thế nào, chỉ có thể chảy nước mắt, lấy giấy dầu bọc lấy điểm tâm đưa cho trưởng tỉ.

Trưởng tỉ không nhận những điểm tâm đó, ánh mắt nặng nề đầy sương mù nhìn chăm chú nhị tỉ đang rơi lệ cùng với ta lúc đó vẫn còn ngây thơ.

Một lúc lâu sau, tỉ ấy mới nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Nhị muội, tam muội, các muội… các muội hãy bảo trọng nhé!”

Ta không nghe ra được ý nghĩa từ biệt trong lời nói của trưởng tỉ, nhị tỉ cũng không nghe ra.

Khi rời đi từ đường, tiếng thở dài của trưởng tỉ như có như không vang lên phía sau ta, giống như lời tiên đoán trong miệng bà cốt.

“Hoa s.ú.n.g trên mặt hồ, trời sinh không thể uốn cong…”

Vào lúc ban đêm, bà tử đi tuần tra ban đêm đã phát hiện được trưởng tử treo cổ ở xà ngang của từ đường, ta cùng với nhị tỉ mới phát hiện được sự thật nào đó.

Thời điểm vội vàng gặp gỡ kia lại chính là lần cuối cùng chúng ta gặp trưởng tỉ.

Trên bài vị ở từ đường ghi chép đầy đủ họ tên của Lý gia và dòng chữ “Lý mỗ thị” (1)

Xác c.h.ế.t của trưởng tỉ nằm lẻ loi trước bài vị, che lên một tầng vải bố màu trắng.

Phụ thân cùng với đích huynh cau mày, bàn bạc với nhau về việc tổ chức tang lễ cho trưởng tỉ, phải tiếp tục quan hệ thông gia với phủ Xương Bình Hầu thế nào.

Dựa theo quy củ tang lễ, trưởng tỉ chưa gả đã chết, trăm triệu không thể tiến vào từ đường của nhà họ Lý, cũng không được đưa vào phần mộ tổ tiên của gia tộc họ Lý.

Nhị tỉ nơm nớp lo sợ mà đề nghị với phụ thân:

“Cha, ở nông thôn Lý gia còn có nông trang…”

Vì thế, trưởng tỉ bị phụ thân và đích huynh chôn ở bên cạnh thôn trang ở nông thôn.

Ta chỉ cảm thấy, nếu trưởng tỉ trên trời có linh thiêng, sẽ vô cùng vừa lòng với nơi chôn cất này.

Nhưng không hoàn mỹ ở chỗ, đích huynh kiên trì không thể lộ tên của trưởng tỉ ra ngoài.

“Chưa gả đã c.h.ế.t trẻ, vốn là khiến cho người ngoài nghị luận, vì thanh danh của Lý gia vẫn không nên khắc khuê danh trên bia mộ.” Đích huynh kiến nghị với phụ thân.

Vì thế, bia mộ của trưởng tỉ vốn phải ghi hai chữ Lý Lăng, hiện giờ biến thành bốn chữ Trưởng nữ Lý thị.

______

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

(1) Lý mỗ thị: Người nhà họ Lý, ý là không ghi tên ghi tuổi.


Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.