“RENG RENG RENG. .. ”
Tiếng đồng hồ báo thức còn chưa kịp reo hết hồi chuông, một bàn tay đã chụp lấy khiến nó rơi vào im lặng.
Bên giường, một thiếu niên tóc đen, có chút gầy yếu với làn da trắng hơi nhợt nhạt đã sớm mở mắt.
Nhìn qua cửa sổ, mặt trời đang dần ló dạng sau đám mây, ngoài khung cửa có tiếng chim hót chào đón bình minh, báo hiệu một ngày mới sắp đến.
Thiếu nên tên gọi Trần Ninh, năm nay vừa tròn 14 tuổi.
Thường ngày với sự kỷ luật của mình, Trần Ninh chưa bao giờ phải cài đặt báo thức, hắn vẫn luôn thức dậy vào đúng thời điểm sáng sớm.
Bất quá hôm nay là một ngày khiến Trần Ninh phải đặt báo thức từ tận hai ngày trước để đảm bảo tuyệt đối mình không bỏ qua khoảnh khắc quan trọng.
Sự nôn nao, chờ mong vẫn làm Trần Ninh cả đêm thao thức không ngủ, hai mắt của hắn không tài nào nhắm lại được, đến mức chuông báo thừa vừa reo vang đã bị hắn dập tắt.
Trần Ninh vội vàng sắp xếp lại vài quyển sách đêm qua vừa nghiên cứu, sau đó trườn đến sào quần áo treo ở đầu giường, chọn một bộ y phục tươm tất nhất của mình. ..
Hắn tiếp tục với tay kéo lấy chiếc xe lăn đặt cạnh giường, tự giác từ trên giường xê dịch bờ mông, thành thục ngồi lên xe.
Hiển nhiên hắn đã sớm quen với những hành động này.
Từ khi có được nhận thức, Trần Ninh đã bị liệt cả hai chân, không thể đi lại như người bình thường.
Tuy rằng có hơi bất tiện, Trần Ninh vẫn thành thạo tự lăn hai bánh xe đến nơi vệ sinh cá nhân, mất hàng giờ để vật lộn tắm rửa, đánh răng rửa mặt, cuối cùng hắn cũng khoác lên người bộ quần áo có chút bạc màu cũ kỹ, nhưng sạch sẽ vô cùng.
Là một đứa trẻ không có điều kiện, hay có thể nói là thiếu thốn. .. bộ quần áo này đã là tươm tất nhất mà hắn có được.
Mở ra tủ ăn lấy hai cái bánh bao hôm qua tỷ tỷ hàng xóm đưa cho, cẩn thận hâm nóng bày ra đĩa mang lên đặt trước bàn thờ mẫu thân, cung kính thắp nhan.
Nhìn vào di ảnh trên bàn thờ, đó là một mỹ phụ cực kỳ xinh đẹp, nàng có đôi mắt đen láy sáng ngời, khuôn mặt hiền hậu dễ mến, mái tóc như mây, trên đầu đội một cái mũ trắng có dấu chữ thập màu xanh lá cây ở giữa trung tâm, vô cùng đặc biệt.
Bên dưới di ảnh, dòng chữ “Y Sư – Tuệ Lan” được viết rõ nét khiến Trần Ninh trong lòng dâng lên cảm giác tự hào mãnh liệt.
“Kẽo kẹt. .. ”
Cửa gỗ mở ra, một thiếu nữ mặc áo vải tuổi đôi mươi bước vào mỉm cười:
“Tiểu Ninh, bánh bao đêm qua tỷ cho ngươi ăn ngon không?”
“Đa tạ tỷ tỷ, ngon lắm. ” Trần Ninh nở nụ cười ôn hoà.
Thiếu nữ này chính là Mai Tỷ, hàng xóm cạnh nhà của hắn, thường xuyên chăm sóc hỗ trợ hắn trong cuộc sống.
Mai Tỷ còn là nữ nhân xinh đẹp nhất làng nhỏ mà Trần Ninh đang sống, được mệnh danh hoa khôi của làng, cũng là nữ nhân thiện lương nhất mà Trần Ninh được tiếp xúc.
Nàng có làn da trắng nõn như trứng gà, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt đen láy to tròn ẩn chứa một chút nỗi buồn thăm thẳm, chiếc mũi quỳnh cao thẳng tinh tế, bờ môi trái tim hồng nhuận lúc nào cũng ướt át như được tô son.
Dáng người nàng cao hơn đứa trẻ như Trần Ninh một chút, đôi chân dài và những bộ vị nở nang, chiếc eo nhỏ nhắn thon gọn thanh thoát.
Nhưng khiến Trần Ninh thích nhất là mái tóc đen tuyền óng ả mượt mà buộc thành đuôi ngựa của nàng, mỗi lần Mai Tỷ xoã tóc ra. .. Trần Ninh đều nhìn đến mê mẫn, giống như thác nước chảy dài xuống tận bờ mông vểnh cao vậy.
Mai Tỷ lại có khiếu làm bánh bao chay rất ngon, bánh bao của nàng bán thật chạy, nào là nhân đậu xanh, bánh bao chiên. .. ngày nào cũng đều bán hết sạch từ sớm nhưng vẫn lưu lại hai cái cho Trần Ninh no bụng vì thương cảm hoàn cảnh cơ khổ một thân một mình của hắn.
Điều khiến Trần Ninh biết ơn nhất ở Mai Tỷ chính là nàng luôn đẩy xe lăn đưa hắn đến lớp học nhỏ trong làng mỗi ngày, để hắn không bị mù chữ.
Trong lòng Trần Ninh, Mai Tỷ có vị trí rất quan trọng.
“Chuẩn bị xong chưa? Chúng ta đi thôi!” Mai Tỷ đầy mặt rạng rỡ và chờ mong lên tiếng đề nghị.
“Ừm. ” Trần Ninh gật mạnh đầu:
“Nhờ tỷ tỷ rồi. ”
“Đừng khách khí, chút chuyện nhỏ. ” Mai Tỷ nở nụ cười:
“Chúng ta cùng đến cổng làng nghênh đón các anh hùng trở về. ”
Nói xong, nàng đã phụ giúp Trần Ninh đẩy xe lăn.
Nhìn từ bên ngoài, nơi hắn ở chỉ là một căn nhà gỗ nhỏ đơn sơ, vừa đủ cho một người sinh sống, hai người miễn cưỡng, ba người lại quá chật.
Hai người vừa rời khỏi nhà, đường làng hôm nay đã náo nhiệt đến lạ thường, hàng nghìn con người kéo nhau ra trước cổng làng, phần lớn là các ông lão bà lão, hoặc trẻ nhỏ và thiếu phụ.
“Khà khà, Mai nha đầu và Tiểu Ninh cũng đi đón người nhà sao?” Một lão già vuốt râu dài, làn da già nua, đôi mắt đục ngầu khắc khổ nhưng lại tràn ngập hoà ái.
“Đinh lão đầu khoẻ. ” Mai Tỷ và Trần Ninh lễ phép chào hỏi.
Đinh lão đầu đắc ý gật gù, chống gậy nên đi rất chậm, vô cùng tự hào mở miệng:
“Đinh Tử nhà lão phu đã ra tiền tuyến trọn vẹn bảy năm hai tháng sáu mươi mốt ngày, chắc chắn đã lập không ít công lao, đám Ma Tộc chết trong tay hắn như rơm như rạ, mà hắn chắc chắn không hao tổn lông tóc gì, có lợi hại không?”
“Lần này Đinh Tử trở về, lão phu đã dành dụm được một chút lúa thóc đủ cưới cho nó một cô vợ hiền, thành gia lập thất. ”
“Mai nha đầu ngươi có đối tượng chưa? Hay làm con dâu của lão được không? khà khà. ”
Đinh lão đầu nói một tràng dài.
Mai Tỷ gò má ửng đỏ, bẽn lẽn đáp: “Chuyện hôn sự của ta cần có ca ca của ta đứng ra chủ trì, lần này hắn từ tiền tuyến trở về. .. ta sẽ để hắn quyết định. ”
Trần Ninh im lặng không nói, hắn có thể nghe ra bên trong giọng điệu tự hào kia của Đinh Lão ẩn chứa nỗi niềm vô hạn của người làm phụ thân.
Nếu như không phải động đến gươm đao, ai lại hy vọng nhi tử nhà mình xông pha đánh trận?
Trong tự hào che lắp sầu lo. ..
Mà Trần Ninh và Mai Tỷ, làm sao không có cùng tâm trạng như thế đây?
Trần Ninh còn nhớ rất rõ, ngày ca ca của Mai Tỷ lên chiến trường đối phó với Ma Tộc, góp một phần sức mọn bảo vệ lãnh thổ nhân loại an toàn.
Toàn bộ thanh niên trai tráng tu sĩ trong làng, dù cấp bậc thấp đến đâu cũng được triệu tập. .. quân tình khẩn cấp.
Ngày đưa quân, trưởng làng đã hào phóng giết trâu mổ lợn chiêu đãi tất cả mọi người, đó là bữa ăn ngon nhất mà Trần Ninh từng được nếm, ăn đến căng cả bụng.
Bởi vì hoàn cảnh nơi tiền tuyến khó khăn, toàn bộ lương thực dồi dào năng lượng, có hàm lượng dinh dưỡng cao như thịt, cá đều ưu tiên cho các anh hùng đang liều mình trong biển máu. ..
Những ngôi làng, thôn xóm, thị trấn nhỏ được thừa hưởng vùng trời yên bình như nơi Trần Ninh đang sống cam nguyện dùng các loại ngũ cốc, rau dại, hoa quả trồng trọt làm thức ăn chính, số lượng thịt và vật nuôi là cực ít, giá cả lại cao, phải có dịp đặc biệt mới được mang ra chiêu đãi.
Ngày tiễn ca ca của mình lên đường, Mai Tỷ khóc nức nở. .. khi đó nàng chỉ là một tiểu cô nương.
Về phần Trần Ninh, hắn thậm chí đã quên mất dung mạo phụ thân của mình.
Dựa vào lời người trong làng kể lại, phụ thân hắn rời đi đã có chín năm. .. đồng nghĩa khi đó hắn chỉ mới năm tuổi.
Phụ mẫu hắn vốn không phải là người ở làng nhỏ này, nghe nói vì quê nhà rơi vào chiến loạn nên khi Trần Ninh vừa mới ra đời, phụ thân hắn đã mang hắn đến làng tá túc, mua mảnh đất nhỏ xây nhà, lập bàn thờ cho thê tử, đến khi hắn được năm tuổi cũng là lúc phụ thân rời đi, giao lại Trần Ninh cho xóm làng nuôi dưỡng, lăn lóc mà lớn.
Ngay cả chiếc xe lăn của hắn cũng là nhờ bác thợ mộc đầu làng thương tình làm cho. ..
Bên trong ký ức mơ hồ của Trần Ninh loáng thoáng thân ảnh một nam tử cường tráng, cao lớn, vạm vỡ. .. đó là phụ thân của hắn.
Tuy rằng ngay cả diện mạo đối phương cũng không nhớ, Trần Ninh vẫn luôn tự hào về người phụ thân đang ngày đêm chiến đấu của mình.
Ngôi làng nhỏ này có thể yên bình đến ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ những đại anh hùng như phụ thân của hắn. ..
Mà không chỉ hắn, Mai Tỷ, Đinh lão. .. hay toàn bộ người trong ngôi làng này đều ngẩng đầu ưởn ngực, sẳn sàng chờ đón chiến sĩ, thân nhân của bọn họ trở về từ nơi tiền tuyến.
Cách đây một tháng, chiến báo gửi về đội quân Ma Tộc chẳng biết vì nguyên nhân gì đã tạm thời rút lui sau gần mười năm đại chiến không ngừng nghĩ, chiến tranh tạm thời ngưng lại, cho phép đại lượng quân sĩ trở về thăm gia đình, đã trên đường xuất phát.
Việc này không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất trong cuộc đời mà Trần Ninh nghe được.
Phụ thân của hắn. .. sẽ trở về phải không?
. ..
Bên ngoài Làng Tiểu Viên, Trần Ninh được Mai Tỷ đẩy xe lăn hoà cùng đoàn người, xếp hàng ngay ngắn lặng yên chờ đợi.
ẦM ẦM ẦM ẦM. ..
Ngọn núi, mặt đất phía xa bỗng nhiên lay động, thanh âm cước bộ nghiêm chỉnh như trống trận xâm nhập nhân tâm.
Chiến kỳ tung bay, chiến mã uy phong lẫm liệt, bóng dáng một đội ngũ chỉnh tề dần dần hiện ra trong tầm mắt.
“Về rồi, khải hoàn rồi hahahaha. ” Trưởng lãng khó nén kích động, ngửa đầu cười vang:
“Các anh hùng đi ra từ Làng Tiểu Viên đã trở về rồi!”
Nhưng mà. .. bầu không khí lại trở nên yên lặng đến đáng sợ.
“Hức. .. ” Mai Tỷ che kín miệng, hai vai run rẩy, hốc mắt đã lóng lánh nước.
“Làm sao. .. làm sao. .. ” Đinh lão đầu hai chân ngã quỵ, trong miệng thì thào từng thanh âm đau đến tận tâm can.
Làng Tiểu Viên tuy chỉ là một ngôi làng khá nhỏ, nhưng vì đại chiến cần quân, vơ vét hết thanh niên, nam nhân cũng có hơn một nghìn người.
Từ lần trước quân tình khẩn cấp, toàn bộ đều đã lên đường. ..
Nhưng đội quân ở phía trước, tuy chiến kỳ tung bay, tuy trang nghiêm oai vệ. .. số lượng lại lẹt đẹt chưa đến hai mươi người, hơn nữa trên thân mỗi một người đều đầy rẫy các vết thương tích.
Mỗi một người bọn hắn đều mang theo vẻ mặt phức tạp, đè nén đau đớn, trên vai cõng theo từng hủ tro cốt khổng lồ.
Tro cốt của một người không hề nào chứa đựng trong những hủ lớn đến như thế.
Điều này chứng tỏ, những người ngã xuống kia thật sự không còn nguyên vẹn để nhận biết đâu là thi thể của ai, đâu là mảnh vụn của người nào, cuối cùng chỉ có thể gom từng mảnh vụn thiêu thành tro cốt, để chung một hủ to như thế.
Sắc mặt Trần Ninh trắng bệch không còn chút máu.
Mai Tỷ cố gắng tìm kiếm bóng hình ca ca quen thuộc, cuối cùng tuyệt vọng ngã quỵ xuống.
Đinh Lão như phát điên chạy ra nghênh đón đoàn quân: “Đinh Tử? Đinh Tử của lão đầu ta đâu? Con trai ta đâu?”
Các bà lão không chịu nổi đã ngất lịm đi. ..
Trước tình cảnh như thế, các gia đình đã nhìn thấy người thân của mình may mắn toàn mạng trở về cũng không thể vui mừng nổi, thậm chí là nói không nên lời. ..
Bầu không khí đè nén đến cực điểm.
Từng vị anh hùng bên trong đoàn biểu lộ nghiêm nghị, cắn chặt răng cố gắng không để cảm xúc của mình lộ ra trên khuôn mặt.
Thân là quân tinh nhuệ, từng được huấn luyện hẳn hoi, từng trải qua chiến đấu tàn khốc, từng lăn lộn chiến trường. .. tuyệt đối không thể để cảm xúc dao động.
Đến trước cổng làng, một vị nam tử thân mặc chiến giáp nứt vỡ, cụt mất một bên tay bước xuống lưng ngựa.
Những con ngựa đen lúc này cũng đã kiệt quệ sức lực, theo chủ nhân của mình quỳ rạp xuống.
“Nhi tử của ta. .. ” Trưởng làng kích động khóc rống lên chạy đến bên cạnh người nam tử, hai mắt đẫm lệ nhìn nơi cụt tay của hắn.
Nam tử lại mặc không biểu tình đem trưởng làng đẩy sang một bên, trầm giọng quát lớn:
“Binh đoàn số 286 trở về, hy sinh 1013 người, sống sót 18 người!”
Nói đến đây, toàn quân đồng thanh gào thét:
“HOÀN THÀNH NHIỆM VỤ!”
Toàn bộ dân làng khóc rống lên.
Trần Ninh siết chặt nắm tay, cố gắng trườn khỏi xe lăn bò xuống đất đỡ lấy Mai Tỷ vừa ngất liệm đi.
Mà lúc này, một vị bộ binh có phần gia nua, trên vai cõng hai hủ tro cốt lớn như hai ngọn núi nhỏ bước đến trước mặt hắn, thanh âm khàn khàn:
“Tiểu Ninh phải không?”
. ..