Đường Đến Vinh Quang

Chương 48: Cân bằng



Chương 48: Cân bằng

Trời bên ngoài bắt đầu đổ mưa, từng hạt mưa mông lung trút xuống khiến cho bầu trời đêm càng thêm đen kịt.

Trên chiếc Peugeot 306 màu xám, huấn luyện viên Parker tự mình cầm lái, trợ lý Marc ngồi ở ghế phụ, trong tay vẫn cầm lấy quyển sổ ghi chép chậm rãi đọc dưới ánh đèn hơi vàng vọt trong xe.

Mẫu xe này đã khá cũ, là xe câu lạc bộ cấp dùng chung cho các đời huấn luyện viên U17 Boulogne làm chân chạy sử dụng.

Dù vậy, Peter lúc trước đều thích sử dụng xe cá nhân, cho nên xe này một mực đều rất ít sử dụng. Hôm nay cũng là số ít lần Parker tự mình đem nó ra cầm lái chạy trên đường, bởi vậy nên tốc độ chạy cũng khá chậm.

“Cậu thấy thế nào?” huấn luyện viên Parker đột nhiên hỏi, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.

“Cái gì thế nào?” trợ lý Marc vẫn đang đọc lại sổ ghi chép, theo thói quen hỏi lại.

“Trận đấu vừa rồi, hai trường phái bóng đá đối lập. Một bên là Abbeville với lối đá phòng ngự kiên cố chờ đợi cơ hội, khi có cơ hội liền tổ chức phản công sắc bén như một mũi tên trong bóng tối tích súc lực lượng chờ kết liễu đối thủ.” Huấn luyện viên Parker ánh mắt suy tư một chút, nói tiếp: ”Mà Dunkerque với cách thi đấu dồn ép đối thủ, tập trung kiểm soát bóng, cách thi đấu cực kỳ linh hoạt biến ảo. Cậu thấy bọn hắn thế nào?”

Huấn luyện viên Parker lẩm bẩm, vừa hỏi trợ lý Marc, cũng như đang tự hỏi chính bản thân mình.

Hiển nhiên, cách thi đấu của hai câu lạc bộ này đã để lại cho vị tân huấn luyện viên trưởng của U17 Boulogne này một ấn tượng sâu sắc.

Marc trầm ngâm một chút, cây bút máy trong tay nhẹ nhàng gõ nhẹ lên quyển sổ.

Bên ngoài mưa cũng càng lúc càng nặng hạt, mà bên trong xe thì bầu không khí có vẻ chùn xuống.



Lát sau, Marc nhẹ giọng:

“Thứ tớ thấy chính là cả hai đội đó đều sở hữu một thứ mà chúng ta chưa có: Cân bằng!”

Nói xong, Marc lấy tay lật qua một trang đầy những chữ viết ngoáy, chứng tỏ những chữ này được ghi ra rất nhanh:

“Dunkerque thực thi lối thi đấu kiểm soát tốt ở các điểm nóng, nhưng khi mất bóng, họ có thể ngay lập tức tổ chức pressing để tìm cách chuyển trạng thái sang thu hồi bóng. Abbeville thì ngược lại, tuy thụ động nhường quyền kiểm soát cho Dunkerque ở một vài vị trí nhưng họ luôn biết khi nào cần bung sức để phản công.”

“Tuy nhiên, bọn hắn vẫn để lộ điểm yếu.”

“Điểm yếu?” ánh mắt huấn luyện viên Parker sáng lên, hỏi.

“Đúng vậy. Dunkerque kiểm soát bóng tốt, nhưng họ thiếu một cầu thủ có thể đột phá từ tuyến hai để tận dụng các tình huống dứt điểm từ xa khi mà hàng t·ấn c·ông đã bị Abbville chăm chăm phong tỏa như hình với bóng. Trong khi đó, Abbeville phản công tuy có độ sắc bén, nhưng họ phải dựa quá nhiều vào tốc độ và bóng dài, điều này khiến cho Dunkerque dễ dàng sử dụng các trung vệ cao to thể hình tốt để ngăn cản bóng, thậm chí là thu hồi và ngăn chặn nguy cơ từ xa.”

“Không khác chúng ta là mấy.” Huấn luyện viên Parker đột nhiên trầm giọng nói.

“Đúng vậy. Hai bọn họ và cả chúng ta cũng đều đang thiếu một cầu thủ như vậy. Nếu chúng ta muốn kiểm soát bóng mà không có một tiền vệ con thoi, các tuyến không có sự gắn kết và đa dạng sự lựa chọn trong các phương án phòng ngự lẫn t·ấn c·ông, chúng ta sẽ dễ bị đối thủ bắt bài.” Trợ lý Marc gật gù.

“Hiện tại, bọn nhóc ở hàng tiền vệ của chúng ta chỉ có cầu thủ phòng ngự thuần túy hoặc cầu thủ t·ấn c·ông thuần túy. Không ai có thể di chuyển lên xuống liên tục mà vẫn duy trì đầy đủ sự cân bằng.” Huấn luyện viên Parker dừng xe chờ đèn đỏ, nhìn đèn đỏ nhảy từng số giây một, thuận miệng nói.

Nói xong, nhìn thấy trợ lý Marc đang nhìn ra cửa sổ, ánh mắt rõ ràng có vẻ suy tư, huấn luyện viên Parker nhẹ cười, nói tiếp:



“Chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác. Muốn thắng ván bài này, cần phải có một quân bài mới.”

“Quân bài này, không chỉ để hỗ trợ t·ấn c·ông khi gặp những đội kiểm soát bóng mạnh như Dunkerque mà còn đối phó với những đội chơi phản công rình rập như Abbeville. Nếu không, hàng tiền vệ của chúng ta sẽ bị chia cắt, công không được mà thủ cũng chẳng xong. Mấy năm gần đây đội hình của Peter chính là mơ hồ xuất hiện tình huống này, ông ấy một mực tìm kiếm một cầu thủ có khả năng đảm nhận vai trò này nhưng đến lúc ra đi vẫn chưa tìm ra.”

“Mà trận đấu trước, mặc dù chúng ta đã giành chiến thắng, nhưng cũng đã phơi bày điểm yếu của mình.”

“Nếu cứ tiếp tục như vậy, chúng ta chắc chắn sẽ bị bóp nghẹt bởi những đội thi đấu có tổ chức tốt hơn.”

Trợ lý Marc không nói một lời, chỉ im lặng lắng nghe, trong tay lật qua từng tờ ghi chú.

Đột nhiên, Marc dừng lại ở một trang ghi chú, sau đó quay sang nhìn Parker, ánh mắt dần dần trở nên sắc sảo:

“Chúng ta không thể tiếp tục như vậy. Nếu muốn kiểm soát bóng, chúng ta cần một tiền vệ con thoi. Nếu muốn phòng ngự chắc chắn hơn, chúng ta phải cải thiện cách pressing và phòng ngự khu vực, đồng thời cải thiện cách kết nối đồng đều giữa toàn bộ các tuyến trong đội hình.”

Danh sách mà Marc đang gõ gõ ngón tay lúc này có bốn cái gạch đầu dòng, theo đó là bốn cái tên khác nhau.

“Đứa nào có thể đảm nhận vai trò này? Chris, Wissé, David và Moren. Bốn đứa này tuy có điểm mạnh khác nhau, nhưng từ đầu mùa đến giờ dựa trên quan sát, không ai trong bốn đứa đủ toàn diện để điền vào vị trí này cả. Hiện nay ngân sách đã thắt chặt, chúng ta cũng không dễ để tìm kiếm thêm sự bổ sung từ bên ngoài.” Marc cau mày.

Parker im lặng trong giây lát, đột nhiên nở nụ cười nhẹ:

“Cậu biết câu trả lời rồi mà.”



“Phong?” Marc buột miệng.

Huấn luyện viên Parker gật nhẹ đầu: “Thằng nhóc này có khả năng sút xa và chuyền bóng chính xác, di chuyển khá thông minh. Duy chỉ có điểm yếu là t·ranh c·hấp và thể lực là hơi thọt, nhưng đó là thứ có thể cải thiện được.”

Trợ lý Marc có chút bất đồng ý kiến, nhăn mặt nói: “Nhưng theo dõi từ lúc nhập đội đến giờ là có thể nhìn ra nó vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng. Nếu chúng ta vội vàng sử dụng nó ngay, đối thủ sẽ nhìn ra điểm yếu này và khai thác vào đó. Đây sẽ trở thành con dao hai lưỡi, thậm chí là điểm yếu chí tử của chúng ta.”

“Trận trước là bọn Valenciennes còn bất ngờ do chưa biết Phong là ai, thi đấu ra sao. Nhưng tôi tin rằng sau trận đấu đó, Phong nó đã bị chú ý rồi, rất khó gây ra hiệu ứng bất ngờ như trận trước.” Marc bổ sung.

Huấn luyện viên Parker gật đầu:

“Cậu nói chính xác, thế nên chúng ta sẽ không chỉ tập trung vào một mình Phong, cần có một vài phương án dự bị khác nhau cho vị trí này. Và cũng cần phải giữ bí mật chuyện này. Cần có một kế hoạch tiếp tục rèn luyện cụ thể cho vị trí tiền vệ con thoi trong âm thầm, đến khi cần, vị trí này sẽ là con át chủ bài của chúng ta.”

Marc lật sổ, ghi chép:

“Tôi sẽ lên giáo án cụ thể tăng cường tập pressing khu vực. Chúng ta cũng cần tổ chức lại cách đội hình vận hành khi mất bóng.”

“Trong quá trình này, chúng ta sẽ thử thách bọn nhỏ.” Marc tự nói một mình, bàn tay đột nhiên cầm bút gạch thêm một cái gạch đầu dòng ngay bên dưới bốn cái tên lúc nãy.

Lúc này, bên dưới bốn cái tên: Chris, Wissé, David, Moren, lại xuất hiện thêm cái tên ‘Phong’.

“Để xem ai mới là quân bài bí mật.” Marc lẩm bẩm, một bản kế hoạch dần dần hiện ra trong đầu.

Huấn luyện viên Parker cũng không nói gì nữa, xem như đem việc này giao lại cho trợ lý huấn luyện viên Marc toàn quyền xử lý.

Lấy năng lực của Marc, chắc chắn có thể xử lý tốt chuyện này.

Chiếc xe tiếp tục chạy đi trong màn đêm mưa gió, mang theo một bản kế hoạch bí mật dần dần được hình thành.

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.