Chương 79: Kết cục
Lần đầu tiên tôi gặp Cơ Ương là vừa tròn một tháng sau khi Cơ Ngọc bị bắt. Lúc này đang là tháng Giêng, vương cung Chu quốc đâu đâu cũng treo đèn kết hoa, không khí náo nhiệt tưng bừng. Tôi được Thái Thái hậu gọi đến bầu bạn trò chuyện cả buổi chiều, bước ra khỏi cung điện của Thái hậu dưới ánh chiều tà, vừa vặn chạm mặt vị đế vương trẻ tuổi có vài phần tướng mạo giống Cơ Ngọc này.
Cơ Ương vô thức nhíu mày, sắc mặt âm trầm, trông như có điều gì đó u uất trong lòng. Hắn nhìn tôi giây lát, lên tiếng: “Các hạ chính là Cửu công chúa Tiên Tề?”
Tôi hành lễ với hắn, đáp lời phải.
Nửa tháng trước, khi tôi đến Lạc Ấp đã vô tình gặp Tống Trường Quân. Hắn được Tiên thiên tử tài trợ chu du các nước viết sử sách, nay Tiên thiên tử qua đời, hắn trở về Lạc Ấp, trước tiên chỉnh lý lại những tư liệu thu thập được trên đường. Tống Trường Quân kinh ngạc hỏi tôi vì sao lại đến đây, lần này tôi không còn lừa dối hắn nữa. Tôi nói với hắn rằng Diệp Tư Thần chính là Cơ Ngọc, còn tôi trong hôn lễ ở Tống quốc đã trở thành tỳ nữ của hắn, bây giờ hắn đang bị Cơ Ương bắt giữ, tôi muốn cứu Cơ Ngọc.
Tống Trường Quân tuy kinh ngạc nhưng rất nhanh đã tha thứ cho việc tôi lừa dối hắn, hơn nữa còn đồng ý giúp đỡ tôi. Hắn nói thực ra hắn vẫn luôn muốn bái phỏng Cơ Ngọc để viết truyện ký cho hắn nhưng sau khi Cơ Ương bắt được Cơ Ngọc thì vẫn luôn bí mật giam giữ, không cho ai gặp mặt. Vị tân thiên tử này tính tình thất thường, hắn cũng không dám thỉnh cầu yết kiến Cơ Ngọc.
——Nếu như muội thực sự có thể cứu được Cơ Ngọc công tử ra ngoài, xin hãy nhất định để huynh ấy gặp ta một lần, ta rất muốn viết truyện ký cho huynh ấy.
Khi Tống Trường Quân nói câu này với tôi, hai mắt hắn sáng lên khiến tôi dở khóc dở cười.
Tôi không cần Tống Trường Quân thực sự làm gì, tôi chỉ cần hắn thừa nhận thân phận của tôi, dẫn tôi ra vào cung cấm. Có thân phận Cửu công chúa Tiên Tề này, tôi hành sự trong cung sẽ tiện lợi hơn nhiều mà khi đi theo Tống Trường Quân ra vào cung cấm, tôi lại gặp được Cố Linh.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, diễn xuất của Cố Linh đã có tiến bộ, tuy rằng khi nhìn thấy tôi lần đầu tiên có lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng không đến mức khoa trương đến mức lộ tẩy. Hắn ngấm ngầm gọi tôi đến chỗ vắng vẻ bàn bạc chuyện của Cơ Ngọc, mục đích của chúng tôi đương nhiên là giống nhau——cứu Cơ Ngọc ra ngoài.
Hắn nói với tôi rằng Cơ Ương rất đề phòng hắn, những chuyện liên quan đến Cơ Ngọc đều không cho hắn nhúng tay vào. Khoảng thời gian này hắn quan sát suy đoán, Cơ Ngọc bị giam ở ngục nước dưới lòng đất trong cung, chắc là vẫn còn sống. Ngục nước đó cơ quan trùng trùng, phòng bị nghiêm ngặt, chìa khóa chỉ có một mình Cơ Ương giữ, hắn cũng không thể lấy được.
Tôi đang cùng Cố Linh nói chuyện Cơ Ngọc ở góc tường, không ngờ Thái thái hậu đi ngang qua chỗ này thấy hai người chúng tôi dáng vẻ thân mật, cho rằng đã bắt gặp chúng tôi tư tình. Tôi thuận nước đẩy thuyền, cố ý làm sâu thêm sự hiểu lầm của Thái thái hậu, Thái thái hậu cho rằng hai người chúng tôi yêu mến nhau, nhất thời vô cùng vui mừng.
Bà ấy dường như rất thương yêu Cố Linh, người già tuổi này lại phần lớn thích làm mối, để chúng tôi có thêm cơ hội gặp nhau, bà ấy luôn gọi tôi vào cung bầu bạn nói chuyện, nói vài câu lại bảo tôi đi tìm Cố Linh. May mà bà ấy coi sự lúng túng của Cố Linh thành vẻ thẹn thùng, nếu không diễn xuất của Cố Linh thực sự không chống đỡ nổi.
Cũng không biết đã ra vào cung cấm bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng gặp được Cơ Ương.
Hắn nhíu mày đánh giá tôi từ trên xuống dưới một hồi rồi nói muốn nói riêng với tôi vài câu, dẫn tôi đến đình viện trong hoa viên, đuổi lui đám người hầu.
Cơ Ương chắp tay sau lưng, có chút giễu cợt nói: “Ta nghe nói ngươi và Cố Linh lưỡng tình tương duyệt, mẫu hậu có ý để ta ban hôn cho hai ngươi. Nhưng Cố Linh là con của tội thần, còn ngươi xuất thân vương tộc, hắn có hơi trèo cao.”
“Sẽ không.” Tôi nhàn nhạt đáp.
“Vậy ngươi có biết vì sao Cố Linh gần ba mươi tuổi mà vẫn lẻ bóng một mình không? Có một người cùng hắn thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt nhưng hồng nhan bạc mệnh, trong lòng hắn vẫn luôn nhớ về người đó. Ta sợ điện hạ chịu chịu thiệt.”
Tôi ngước mắt nhìn hắn, trong mắt Cơ Ương có chút ác ý chờ xem kịch hay.
Người này tựa hồ như bản thân không vui vẻ nên hy vọng cả thiên hạ đều bất hạnh như mình. Thấy một chút mầm mống hạnh phúc của người khác cũng muốn bóp chết.
Tôi biểu hiện ra một chút ghen tị vừa phải nhưng vẫn kiên định nói: “Người chết không thể sống lại. Ai cũng có rất nhiều chuyện đã qua, ta không muốn dây dưa với quá khứ. Ta muốn có một khởi đầu mới, tiếp tục cuộc sống sau này.”
Cơ Ương ngẩn người, hắn nhíu mày lẩm bẩm lặp lại một lần: “Khởi đầu mới?”
Như thể có vô vàn nghi hoặc và không cam lòng vậy.
Hắn đột nhiên chuyển chủ đề, nói: “Từ lâu đã nghe danh mỹ nhân của lệnh tỷ, Thất công chúa Tiên Tề nhưng lại chưa từng nghe nói đến ngươi. Ngươi và nàng ta tuổi tác xấp xỉ, cùng nhau lớn lên, chắc là luôn bị so sánh với nàng ta, bị nàng ta lấn át một đầu nhỉ?”
“Đâu chỉ là lấn át một đầu.” Tôi cười cười, thản nhiên nói: “Ta và Kỳ Kỳ cùng được vương hậu nuôi dưỡng, từ nhỏ chuyện gì cũng không bằng tỷ ấy. Như là dáng vẻ, múa, đàn, nữ công gia chánh, thư pháp hội họa, phàm là Kỳ Kỳ ra tay biểu diễn, mọi người đều khen ngợi không ngớt lời, còn ta làm chỉ khiến mọi người chê cười mà thôi. Như bệ hạ thấy đó, so với Kỳ Kỳ, ta thực sự quá bình thường.”
Hai mắt Cơ Ương tràn ngập vẻ hung ác hỏi: “Ngươi không hận nàng ta sao?”
Tôi nhìn Cơ Ương một hồi lâu, thở dài: “Nếu nói thật lòng, ta từng hận. Tỷ ấy không làm gì cũng có thể có được ngàn vạn sủng ái, không ai để ý đến ta. Khi còn nhỏ ta cũng từng nghĩ có nên ngấm ngầm ngáng chân hãm hại tỷ ấy không nhưng tỷ ấy tin tưởng ta, đối với ta không hề phòng bị, ta không nỡ mất đi sự quan tâm và yêu thương của tỷ ấy dành cho ta.”
“Sau này lớn thêm chút nữa thì càng ngày càng không còn hận ý gì nữa. Thực tế thì tỷ ấy cũng không làm gì sai với ta cả, dù không có tỷ ấy thì cũng sẽ có hai vị mỹ nhân khác, còn có mấy chục mấy trăm công chúa, người ưu tú hơn ta trên đời này nhiều lắm, ta thực sự hận không xuể. Huống chi Tề quốc diệt vong, tất cả mọi người đều tranh giành tỷ ấy, tỷ ấy chết vì ác danh họa loạn tứ quốc, còn ta sống sót. Phàm chuyện gì cũng có cái giá của nó, bây giờ ta không ngưỡng mộ tỷ ấy nữa cũng không hận tỷ ấy. Nếu có thể, ta hy vọng tỷ ấy sống sót và sống thật tốt, bởi vì dù sao tỷ ấy cũng là một trong số ít người thân của ta.”
Tôi nói hết suy nghĩ của mình, Cơ Ương vịn vào lan can xung quanh đình, ánh mắt nhìn chăm chăm không biết đang nghĩ gì. Hắn như đang xuất thần, vô ý thức nói: “Thực ra hồi nhỏ hắn cũng…… bảo vệ ta.”
Gió mùa đông thổi qua khu vườn tiêu điều, trang trọng, khắp nơi treo đèn lồng đỏ đã lên đèn. Cơ Ương nghiến răng, hận nói: “Nhưng những đau khổ giày vò mà ngươi từng chịu đựng rốt cuộc phải tính lên đầu ai? Ngươi rõ ràng cũng không làm sai bất cứ chuyện gì, vì sao lại phải bị coi thường, bị chế giễu?”
Tôi khẽ mỉm cười, đón nhận ánh mắt tràn đầy phẫn hận của hắn, nói: “Chuyện vô lý trên đời này nhiều lắm, nếu ta chuyện gì cũng so đo tính toán thì làm sao sống tiếp được đây? Những đau khổ giày vò mà ta từng chịu đựng, người ta yêu ta trong tương lai sẽ bù đắp cho ta, những vết thương lòng của ta đều sẽ được xoa dịu. Ta nghĩ tất cả mọi người đều như vậy, ta là vậy, Cố Linh là vậy, bệ hạ cũng sẽ như thế.”
Trong lúc Cơ Ương ngẩn ngơ, đột nhiên có một thị vệ vội vã chạy đến bên cạnh Cơ Ương, nói nhỏ gì đó vào tai hắn. Sắc mặt Cơ Ương thay đổi hẳn, vội vàng theo thị vệ rời đi, tôi nhìn bóng lưng hắn, lặng lẽ nắm chặt tay.
Vừa rồi tôi mơ hồ nghe thấy thị vệ kia nói hai chữ “ngục nước” và “tự sát”.
Cơ Ngọc đang làm gì? Hắn tự sát sao?
Hắn đã hứa với tôi sẽ cố gắng sống, sự giày vò hai năm của Bùi Mục hắn còn vượt qua được, tôi không tin hắn sẽ tự sát.
Vậy thì hắn đang đánh cược Cơ Ương không muốn hắn chết ngay bây giờ. Lần đầu tiên tôi gặp một vị đế vương cảm tính như Cơ Ương, dường như hắn vì oán hận trong lòng mới bắt giam Cơ Ngọc, bây giờ bắt được trong tay rồi lại do dự. Người như vậy làm việc gì cũng chỉ trong một ý niệm, thực sự không thích hợp làm người nắm quyền, nếu không phải những người con trai khác của Tiên thiên tử chết yểu hoặc là còn nhỏ tuổi thì sao đến lượt hắn làm thái tử được chứ.
Tôi muốn tin tưởng Cơ Ngọc nhưng trong lòng luôn thấp thỏm bất an, trở về rồi mới nghe nói hôm đó trong cung loạn một trận, Cơ Ương liên tiếp triệu mấy vị thái y vào cung nhưng không biết là ai trong cung bị thương.
Thái Thái thái hậu lại triệu tôi vào cung, tôi hỏi thăm chuyện này, giả vờ lo lắng không biết có phải thân thể bà ấy không khỏe. Thái hậu thở dài nói không phải, muốn nói lại thôi, chỉ có thể tiếp tục thở dài.
Thái Thái thái hậu nhu nhược hiền lành, tôi đoán bà ấy không tán thành cách làm của Cơ Ương nhưng khuyên không được.
“Đôi khi ai gia thực sự không biết đứa trẻ đó làm sao vậy, trong lòng sao lại có nhiều hận thù đến thế. Lại còn công bố thư tín riêng tư, còn treo thưởng bắt giữ đệ đệ hắn là Cơ Ngọc. Trong triều vì chuyện hắn chắp tay dâng tặng trọng trấn Tiên Yến mà tiếng oán than dậy trời, nếu lần này bắt được Cơ Ngọc không phải là Phàn quốc mà là Tống quốc…… e là sau khi Tống quốc chiếm được những vùng đất đó sẽ trực tiếp đánh chiếm Lạc Ấp mất.” Thái Thái thái hậu vỗ bàn thở dài.
Tôi thuận theo lời bà ấy nói: “Thái hậu ngài không khuyên bệ hạ sao?”
“Ai gia khuyên sao nổi, hắn ngay cả lý do bắt Cơ Ngọc cũng không chịu nói cho ai gia biết.”
“Cũng không biết Cơ Ngọc công tử bây giờ thế nào rồi. Nếu như ngài ấy còn sống, bệ hạ không chịu nói, Cơ Ngọc công tử chưa chắc đã không chịu nói đâu.” Tôi lơ đãng gợi ý.
Thái Thái thái hậu nghe vậy thì có vẻ suy tư.
Ngày thứ ba Cố Linh gặp tôi, hắn nói theo yêu cầu của tôi, hôm qua đã bí mật theo dõi Thái Thái thái hậu, cuối cùng cũng phát hiện ra nơi giam giữ Cơ Ngọc. Cơ Ngọc tự sát bất thành nhưng bị thương nặng, Cơ Ương đưa hắn đến một cung điện cực kỳ hẻo lánh để dưỡng thương, không còn cơ quan trùng trùng của ngục nước, người canh gác xung quanh cũng ít hơn một chút.
Sắc mặt Cố Linh không tốt nói hắn ở trên cây nhìn thấy đám đại phu vây quanh Cơ Ngọc, tác dụng phụ của việc Cơ Ngọc mình đồng da sắt miễn nhiễm với mọi loại độc chính là phần lớn thuốc đều không có tác dụng với hắn, bởi vậy việc cứu chữa vô cùng gian nan. Toàn thân Cơ Ngọc mình đầy thương tích, suy yếu đến mức như chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn. Dù là vậy, Thái hậu vẫn hỏi rất nhiều vấn đề mà Cơ Ngọc cũng trả lời một mạch.
Trong lúc đó Thái Thái thái hậu nước mắt tuôn rơi không ngừng, nghe xong liền đi thẳng đến chỗ Cơ Ương. Cố Linh lại nằm phục trên nóc nhà Cơ Ương lén nghe bọn họ nói chuyện, mơ hồ nghe thấy tiếng Thái Thái thái hậu khóc lóc.
——Xin lỗi con, là ai gia sơ suất với con, thực ra ai gia vẫn luôn tự hào về con.
——Con thả nó đi đi, nó là đệ đệ con đó.
——Ương nhi, con bắt đầu lại đi.
Hắn nghe thấy tiếng khóc lóc khuyên nhủ đứt quãng của Thái Thái thái hậu, vẫn luôn khuyên nhủ Cơ Ương. Mà giọng Cơ Ương đáp lời hàm hồ không rõ, trong giọng nói có vài phần mờ mịt.
“Bây giờ người canh gác xung quanh Cơ Ngọc không còn nghiêm ngặt như vậy nữa, ta vẫn có cứu được hắn ra ngoài. Chỉ là tình trạng thân thể của hắn quá tệ, ta sợ có biến cố gì đó hắn sẽ không chịu nổi.” Cố Linh lo lắng nói.
Mặc Tiêu và Nam Tố đã chạy đến Lạc Ấp, có bọn họ tiếp ứng, trốn khỏi Lạc Ấp chắc là không khó. Chỉ là lúc này Cơ Ương đã dao động, thừa cơ bỏ trốn e là sẽ khiến hắn cảm thấy sự mềm lòng của mình bị lợi dụng, càng thêm giận dữ không kiềm chế được, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tôi nghĩ ngợi một lát, nói với Cố Linh bảo hắn chờ thêm đã, tôi sẽ nghĩ cách để Nam Tố vào cung giúp hắn. Khinh công của Nam Tố rất giỏi, vô cùng am hiểu giám thị, khoảng thời gian này bọn họ có thể chú ý nhiều hơn đến tình hình của Cơ Ngọc và Cơ Ương.
Nam Tố lấy thân phận tỳ nữ tôi tặng cho Cố Linh để vào cung, đi theo bên cạnh Cố Linh. Hai ngày sau, nàng truyền tin nói Cơ Ương đi tìm Cơ Ngọc nói chuyện, nói chuyện suốt cả ngày mới đi. Vì Cơ Ương dẫn theo rất nhiều người canh gác, nàng không nghe được nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ nhưng quá trình rất hòa bình, dường như không có tranh cãi.
Ba ngày sau, mấy cung điện hẻo lánh trong vương cung Chu quốc bốc cháy, trong nửa ngày cuối cùng cũng bị dập tắt, tìm thấy mộtthi thể bị thiêu rụi. Chu thiên tử Cơ Ương cáo thiên hạ, Cơ Ngọc tự thiêu mà chết, trước khi chết có để lại thư, nói rõ tội lỗi, ăn năn hối cải.
Đồng thời, cuối cùng tôi cũng gặp được Cơ Ngọc.
Cơ Ngọc thật sự đã được Nam Tố và Cố Linh cứu ra, toàn thân Cơ Ngọc đầy thương tích, vết sẹo sâu trên cổ tay là rõ ràng nhất. Trước khi tự sát, hắn đã bị giày vò hơn nửa tháng, suy yếu đến mức như thể có thể chết bất cứ lúc nào. Khoảnh khắc tôi nhìn thấy hắn, hắn ôm chầm lấy tôi, thân thể hắn nặng trịch nhưng tôi lại không muốn buông tay, hắn khẽ nói bên tai tôi: “Ta và Cơ Ương đã thỏa thuận xong…… Hắn cố ý thả ta ra. Từ nay về sau…… trên thế gian này sẽ không còn Cơ Ngọc nữa……”
Tôi vuốt ve lưng hắn, run giọng nói: “Được…… được.”
“Ta đem…… lệnh bài kho vàng cho hắn rồi…… vốn dĩ là giữ lại để làm sính lễ cho nàng…… phu nhân…… nàng sắp gả cho một kẻ phá gia chi tử rồi.” Hắn yếu ớt trêu chọc.
Hắn giao sản nghiệp cho Linh Thường và Lai Anh kinh doanh nhưng của cải châu báu tích lũy bao năm nay đều cất trong kho vàng, số lượng vô cùng khổng lồ. Năm đó Khương Tán Chi muốn có cũng chính là khoản tiền này.
Có khoản tiền này, quốc khố Chu quốc sẽ trở nên vô cùng sung túc.
“Vậy thì…… sau này chàng bù cho ta.”
“Được…… gấp mười gấp trăm lần…… ta đều cho nàng.”
Tôi cười nói nhưng cười rồi lại khóc.
Hắn còn sống trở về bên cạnh tôi.
Thần linh ơi, con đã cầu nguyện với ngài rất nhiều lần, cái gọi là “Vui thay quân tử, vạn thọ vô cương”, cảm ơn ngài đã phù hộ cho nguyện vọng của con.
Bây giờ con tha thiết cầu xin ngài, hy vọng người khiến hắn hạnh phúc là con, như vậy con cũng có thể có được hạnh phúc.
Xin ngài đó.
Ngày 13 tháng Tư, thích hợp cưới gả.
Tại trấn nhỏ phong cảnh như tranh vẽ trên núi Vệ quốc, thảm đỏ từ cửa một căn nhà cổ kính tinh xảo ở trung tâm trấn trải dài đến bến tàu ngoài trấn. Bến tàu đậu một chiếc họa thuyền chạm trổ tinh xảo vô cùng mà tôi đang ngồi trong chiếc họa thuyền này.
Hạ Uyển chỉnh lại nếp gấp cuối cùng trên bộ hỉ phục màu đỏ son của tôi, đó là gấm Hoa Nghê tốt nhất Cửu Châu, dùng chỉ vàng thêu uyên ương lưu thủy và tường vân, tinh mỹ đến cực điểm. Hạ Uyển nhận lấy mũ phượng mạ vàng từ tay Bích Nhược, đội lên đầu tôi, mỉm cười nói: “Cô nương người thật xinh đẹp.”
Tua mũ phượng rủ xuống trán tôi, tôi nhìn người con gái trong gương đồng, chấm son môi, kẻ lông mày, khi cười khóe mắt ẩn chứa chút ánh sáng nhàn nhạt. Trước đây tôi vẫn luôn cảm thấy tôi bình thường tầm thường nhưng hôm nay tôi đột nhiên cảm thấy thì ra tôi cũng rất xinh đẹp.
Tôi vuốt ve đường thêu trên áo, hỏi Hạ Uyển: “Hắn lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Đương nhiên là Lai Anh cho, nàng thừa dịp các nước hỗn chiến vật tư khan hiếm kiếm được một khoản tiền lớn. Chính là vì bận rộn việc làm ăn, hôm nay đều không đến kịp.” Hạ Uyển nhịn cười lắc đầu, đeo vòng tay ngọc bích lên tay tôi, nói: “Lai Anh thực sự thích hợp làm ăn, sau này công tử dựa vào tiền lãi Lai Anh cho cũng có thể sống tốt rồi.”
Tôi ngước mắt nhìn nàng, Hạ Uyển lấy tay che miệng cười nói: “A, sau này không thể gọi công tử, phải gọi tiên sinh rồi.”
Trấn nhỏ này là do tôi chọn trúng, Cơ Ngọc mua bất động sản ở đây. Trong phong tục cưới gả ở đây, nếu nữ tử cha mẹ đều mất thì sẽ đón dâu từ trên thuyền, chúng tôi liền tùy tục, hôm nay từ sớm tôi đã lên thuyền chuẩn bị.
Tiếng pháo ngoài cửa sổ vang lên, Hạ Uyển đi đến bên cửa sổ vén rèm nhìn một cái, trở về đỡ tôi dậy nói——Tiên sinh đến đón người rồi.
Trong lòng tôi căng thẳng một trận, Hạ Uyển đỡ tôi đi đến cửa thuyền, bến tàu người người tấp nập chật kín dân trấn, tiếng pháo vang vọng trời đất, tiếng nhạc tấu vang lừng, trong giấy vụn màu đỏ bay lả tả khắp trời, Cơ Ngọc một thân hồng y buộc dải lụa đỏ trên tóc, tuấn mỹ đến tuyệt trần. Hắn đứng ở bến tàu mỉm cười nhìn tôi.
Gần hai năm trước, tôi cũng đã gặp hắn trong tiếng nhạc tưng bừng, đó là hôn lễ của Kỳ Kỳ.
Hắn từ xa cúi người hành lễ với tôi, hai tay nâng một đoạn lụa đỏ, lớn tiếng nói: “Nàng là người hiền lương của ta, lòng thành yêu mến, xin cho phép được cưới nàng làm vợ. Vĩnh kết đồng tâm, nối dõi tông đường, bạc đầu không rời.”
Hạ Uyển tiến lên nhận lấy dải lụa đỏ trên tay hắn đưa lại cho tôi, mở ra là một mặt dây chuyền bằng vàng chạm khắc hình hoa đào.
Hắn là Ngọc quý, dâng ta bằng Vàng, xứng đôi vừa lứa, kim ngọc lương duyên.
Hạ Uyển hỏi tôi: “Cô nương có bằng lòng không?”
Tôi cất mặt dây chuyền vào tay áo, nói: “Bằng lòng.”
Hạ Uyển quay người lại lớn tiếng nói: “Bằng lòng!”
Tiếng nhạc lại nổi lên, pháo lại vang, gió cuốn giấy vụn màu đỏ như một trận mưa hoa khắp trời. Hạ Uyển đỡ tay tôi từng bước một đi về phía Cơ Ngọc, hắn đứng nguyên tại chỗ vươn tay về phía tôi, chờ tôi đến gần.
Thực ra luôn là hắn đi về phía tôi, tôi trốn hắn lại tìm tôi về, hết lần này đến lần khác.
Đây là lần đầu tiên tôi đi về phía hắn nhỉ.
Tôi nhìn gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của hắn càng ngày càng gần, nụ cười của hắn thật tươi đẹp. Sau đó Hạ Uyển đặt tay tôi vào tay Cơ Ngọc, Cơ Ngọc nắm chặt tay tôi, giữa tiếng vỗ tay vang dội của dân chúng đến xem lễ xung quanh, hắn nắm tay tôi men theo thảm đỏ từng bước một đi về phía ngôi nhà của chúng tôi. Nam Tố Mặc Tiêu dẫn đường phía trước khoác giỏ nhỏ, không ngừng tung kẹo hỷ ra xung quanh, bọn trẻ con vui vẻ reo hò, tất cả mọi người đều nói lời chúc mừng.
Chúng tôi đi đến trước một cây cầu đá, Cơ Ngọc quay người lại nói với tôi: “Phu nhân, ta cõng nàng.”
Rất lâu rất lâu về trước, ngày đó hắn cũng từng nói với tôi dưới cầu Phu Thê Mộ Vân——”Tương truyền nếu là phu thê, nam tử cõng nữ tử đi qua cây cầu này, có thể bạc đầu giai lão. Lên đây, ta cõng nàng.” Lúc đó là mùa đông, dòng người tấp nập, đèn lồng đỏ treo đầy đường.
Tôi ngẩn người ra rồi để hắn cõng lên, xung quanh lại vang lên tiếng cười nói và tán thưởng.
Tôi ôm lấy cổ hắn, khẽ cười nói bên tai hắn: “Cây cầu này hình như không có truyền thuyết gì cả.”
Cơ Ngọc hơi nghiêng đầu đáp: “Hình như là không có nhưng ta muốn cõng nàng.”
Chúng tôi đều bật cười, dạo gần đây hình như tôi rất thích cười.
Hắn nói: “Vậy thì hãy để chúng ta keo sơn không rời, bạc đầu giai lão, trở thành truyền thuyết của cây cầu này.”
Tôi vùi đầu vào hõm vai hắn, nói: “Được thôi, phu quân.”
Hãy để chúng ta yêu nhau, hãy để chúng ta hạnh phúc.
Hãy để chúng ta trở thành truyền thuyết.
Năm đầu tiên Hiển Vương Chu quốc, đệ nhất thuyết khách Cửu Châu Cơ Ngọc công tử chết, người đời đều than tiếc. Phàn, Triệu, Dư ba nước chia cắt Ngô quốc, Tống và Chu khai chiến, năm năm sau Chu quốc diệt vong, từ đó Tống quốc độc bá xưng hùng mấy chục năm. Triệu Vương nói rằng, đời không có Cơ Ngọc thì kẻ mạnh càng mạnh, kẻ yếu mãi yếu, không còn ai có thể xoay chuyển cục diện như người đó nữa.
Sử gia đời sau, Tống Trường Quân, tổ sư của sử học, công bố bộ sử thư do mình biên soạn sau khi Chu quốc diệt vong vài chục năm. Trong đó, truyện ký về Cơ Ngọc đặc biệt tường tận, trong truyện có nhắc đến Cửu công chúa Tiên Tề Khương Cửu Khanh, người đã xoay sở giữa loạn lạc tứ quốc, thông minh hơn người, mưu lược không kém Cơ Ngọc. Sau đó, nàng cùng Cơ Ngọc tay trong tay ngao du sơn thủy, tình ý vô cùng sâu đậm, hai người về ở ẩn nơi thôn dã, giàu có một phương, con cháu đầy đàn, bạc đầu không rời.
Người đương thời vô cùng kinh ngạc. Mấy trăm năm sau, truyền thuyết về mỹ nhân đã tan thành mây khói, chỉ có danh tiếng của Cơ Ngọc và Khương Cửu Khanh là lưu truyền hậu thế.
——Khi chúng ta trở thành truyền thuyết, dù trăm năm sau hóa thành cát bụi, chúng ta vẫn sẽ nương tựa vào nhau trong sử sách.
Đây chính là, kết cục của chúng ta.